Nghe tiếng đếm nhịp trong đầu, lòng Diệp Hàn Cố trầm xuống.
Tuyến phòng thủ tâm lý dần được hạ xuống.
"886, chúng ta không thể thảo luận sao? Ta là nam nhân..."
"Mười giây..."
Diệp Hàn Cố: "Chờ một chút."
886: "Tám giây..."
Hệ thống hoàn toàn không để ý tới Diệp Hàn Cố, tiếp tục đếm ngược.
Thấy thời gian sắp kết thúc, Diệp Hàn Cố càng lúc càng hoảng sợ, vì để tiếp tục sống sót, cậu đã đáp ứng hệ thống tới nơi này, cũng không thể vô duyên vô cớ mà chết tại đây chứ.
“Thân ái, ngươi có thể ngừng đếm được rồi.”
Diệp Hàn Cố gần như hét lên, cậu sợ bản thân sẽ hối hận.
Hít một hơi, cậu liều chết hôn xuống.
Cậu chỉ định chạm một cái liền rời đi, nào ngờ vừa chạm liền không thể tách ra. Cậu đặt tay lên mép quan tài, cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng trên lưng như có sức mạnh ngàn cân, đè xuống làm cậu không thể đứng lên được.
Những đoạn phù văn cổ xưa và huyền bí xuất hiện trên đầu nơi mà cậu không thể thấy.
Thời gian cậu hôn người trong quan tài càng dài, những phù văn cổ xưa này càng trở nên rực rỡ, sáng chói.
Sau đó, một đạo ánh sáng vàng bao trùm cơ thể cậu, cậu bỗng cảm thấy tràn trề sức mạnh.
Cùng với luồng sức mạnh dâng trào, trong đầu cậu hiện lên những ký ức xa lạ.
886: "Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Hiện tại kí chủ đã là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ."
Mãi cho đến khi nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, Diệp Hàn Cố mới chợt tỉnh táo lại.
Nhìn thịnh thế lam nhan gần ngay trước mặt, cậu cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến, hay là đầu óc mê muội, vậy mà lại đưa lưỡi ra liếʍ môi người trước mặt.
Vậy mà rất thơm còn mềm mại.
Bàng hoàng nhận ra mình đã làm gì với một người đã chết, Diệp Hàn Cố như chim sợ cành cong, che mặt với vẻ mặt khó tin.
Mình đã làm gì vậy?
Hôn một nam nhân còn không nói, đối phương lại còn là một người chết?
Có lẽ nào, cậu mắc bệnh ái tử thi?
Ý tưởng này đáng sợ đến mức cậu quay người bỏ chạy mà không quan tâm đến điều gì khác.
Cậu không hề hay biết rằng, khi cậu quay đi, mỹ nhân trong quan tài băng dần dần tan biến, cuối cùng biến mất hoàn toàn trong cung điện băng.
Cách đó hàng ngàn dặm, tại đỉnh cao nhất của Thiên Nhai Kiếm Phái, trong Cố Hàn Cung một đôi mắt xanh lam lặng lẽ mở ra, bàn tay bế quan đã lâu chạm vào đôi môi mỏng tựa như còn vương chút hơi ấm, trong ánh mắt hiện lên một tia tham lam mãnh liệt, sau đó là một cỗ ham muốn điên cuồng hủy diệt thiên địa, phải một lúc sau, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vị thái thượng trưởng lão bế quan trăm năm xuất quan, toàn bộ Thiên Nhai Kiếm Phái cung kính chào đón Kiếm Tôn xuất quan.
Tần Lan nói: “Cung nghênh Thái Thượng trưởng lão xuất quan.”
Đôi mắt xanh bạc của Đế Trầm Uyên quét qua tất cả mọi người có mặt nhưng không nhìn thấy người mình muốn thấy, khí tức xung quanh hắn ngày càng lạnh lẽo, như đóng băng lại.
Đế Trầm Uyên: “Y ở đâu?”
Trăm năm qua đi vật đổi sao rời, người của Thiên Nhai Kiếm Phái kẻ chết đã chết, người phi thăng đã phi thăng, giờ đây người duy nhất có thể hiểu “Y” trong lời mà trưởng lão nhắc tới là ai - chỉ có Tông chủ hiện tại Tần Lan. Hắn cũng là người đã chứng kiến sự ưu ái tối cao của Trưởng lão với một người vào thời điểm đó.
Tần Lan đứng dậy đáp lời trước áp lực to lớn.
Tần Lan nói: “Thưa Thái Thượng trưởng lão, Hàn Cố cách đây không lâu gặp phải bình cảnh trong tu luyện, ra ngoài tu luyện vẫn chưa trở về.”
Đế Trầm Uyên: “Hôm nay trong Cố Hàn cung ồn ào quá.”
Tần Lan đáp: “Tôn tử lập tức mang bọn họ ra ngoài.”
Sau trăm năm, Tần Lan vừa kinh hãi vừa vui mừng cảm nhận khí thế to lớn như vậy lần nữa. Hắn nhanh chóng mang người rời khỏi Cố Hàn Cung. Sau khi rời đi, hắn lập tức gửi lời nhắn cho Diệp Hàn Cố đang ở bên ngoài, yêu cầu cậu mong chóng quay trở lại.
Diệp Hàn Cố, người vừa phục thù mấy con lang yêu, đang chống tay lên hông chúng, ngồi trên lưng sói điên cuồng cười. Đang cười được nửa chừng, cậu đột nhiên nhận được tin nhắn triệu tập từ Tông chủ.
Tần Lan hỏi: "Hàn Cố, ngươi hiện tại ở đâu? Mau trở về, sư phụ của ngươi vừa mới xuất quan."
Tiếng cười của Diệp Hàn Cố đột ngột dừng lại.
Diệp Hàn Cố: “886, nếu ta nhớ không lầm thì sư tôn của nguyên chủ là Sát thần Kiếm Tôn mạnh nhất trong sách phải không?”
886: “Vâng, ký chủ nhớ không sai.”