Thầm Yêu Nam Thần Trầm Lặng

Chương 4

Nghê Dạng bảo tài xế gia đình đưa đi, Tôn Dục đón cô ở dưới lầu câu lạc bộ.

Mọi người đều biết cô đến vì Phó Minh Tễ nên mở miệng là nhắc đến: “Đệch, cậu không biết thủ đoạn của cô gái ở trên lầu cao đến mức nào đâu. Cô ta cố ý bảo Phó Minh Tễ dạy cô ta đánh bida, sắp dính sát lên người cậu ta luôn rồi.”

Bên trong lời nói không thiếu mấy từ phóng đại, Nghê Dạng lại lười phân tích, cô chỉ biết đột nhiên có một tình địch không phải vai diễn làm nền xuất hiện mà thôi.

Bình thường bên cạnh Phó Minh Tễ không có người khác giới, bây giờ có một cô gái cùng tuổi hoà hợp ở cạnh cậu ta thì quan hệ nhất định không đơn giản.

Hôm nay là cuối tuần, không ít người đến câu lạc bộ xả stress, Tôn Dục mở đường cho Nghê Dạng. Cô mặc áo croptop và quần đùi jean, mang đôi giày thể thao màu trắng đơn giản. Dù ăn diện đơn giản như thế nhưng khuôn mặt tươi sáng của Nghê Dạng lại khiến cô trông sang chảnh hơn.

Một mình cô cũng tạo ra được luồng khí áp đảo.

Nghê Dạng nhìn thấy Trình Thuỵ Tuyết ở bàn bida đầu tiên, Trình Thuỵ Tuyết đặt cây cơ xuống đi qua đón cô: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”

Nói xong cô ấy hất cằm bảo Nghê Dạng nhìn về phía trong cùng, Phó Minh Tễ và cô gái không biết tên kia vẫn còn ở đó. Ở cùng với bọn họ còn có ba người nam nữ tuổi tác ngang nhau.

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, khuôn mặt thanh lịch duyên dáng kết hợp cùng khí chất dịu dàng quanh người, là một thục nữ điển hình.

Trước giờ bọn họ không biết bên cạnh Phó Minh Tễ lại tồn tại một người đẹp tinh tế như thế, đứng gần như vậy mà Phó Minh Tễ không khó chịu, thậm chí màu sắc quần áo của hai người cũng vô cùng tương xứng.

Thật khiến người ta ghen tị.

Nghê Dạng đi qua, một giây trước khi Phó Minh Tễ đánh bóng thì cô giữ lấy quả bóng màu đỏ mà cậu ta đang nhắm.

Phó Minh Tễ ngước mắt lên thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, hai mắt cười híp lại không nhìn ra chút ý tốt nào. Hiếm khi cậu ta mở miệng gọi tên cô: “Nghê Dạng.”

Cô cầm quả bóng màu đỏ lên di chuyển nó đến gần góc lỗ rồi lịch sự hỏi: “Cần tôi giúp cậu bỏ vào không?”

“Không cần.” Tính tình có tốt hơn nữa mà gặp phải người không ra bài theo lẽ thường như Nghê Dạng thì cũng hết cách. Phó Minh Tễ chỉ có thể cố gắng tránh né, nhưng Nghê Dạng cứ như kẹo cao su không gỡ ra được, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện bên cạnh cậu ta.

Vưu Tuyết Kim bên cạnh chăm chú quan sát tương tác giữa hai người, phát giác ra cảm xúc của Phó Minh Tễ dao động khác thường bèn thử mở miệng dò hỏi: “Minh Tễ, đây là?”

“Bạn học.” Phó Minh Tễ qua loa tổng kết mối quan hệ của hai người bằng hai chữ.

“Ngại quá, tôi cần đính chính một chút.” Nghê Dạng giơ tay, nhìn thẳng vào mắt Phó Minh Tễ, ngón tay lắc lư trên không trung: “Là bạn học sắp trở thành bạn gái.”

“Bạn gái?” Vưu Tuyết Kim ngạc nhiên lặp lại xưng hô này rồi dùng ánh mắt tìm kiếm sự xác nhận của Phó Minh Tễ.

Quả là càng nói càng vô lý, Phó Minh Tễ xoa ấn đường: “Nghê Dạng, mong cậu đừng lan truyền tin đồn nhảm khắp nơi.”

“Tôi nào có.” Nghê Dạng đẩy nhẹ cây cơ của cậu ta: “Hay là cậu xác định tôi không thi đậu Cảnh Đại?”

Cho dù nhiều người ở sau lưng nói cô không tự lượng sức mình thì Nghê Dạng cũng không để ý, nhưng nếu Phó Minh Tễ xem lời hứa là trò đùa thì không yên với cô đâu.

Có vẻ Phó Minh Tễ không giỏi nói dối, thà rằng lựa chọn im lặng.

“Bỏ đi, cậu không cần giải thích, dù sao thời gian sẽ chứng minh tất cả, đến lúc đó đừng ăn quỵt là được.” Nghê Dạng bẻ ngón tay: “Nhưng mà tôi thấy nên thêm một nội dung nữa, ví dụ như là trong lúc đó thì cậu không được yêu đương sau lưng tôi các kiểu……”

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Cô úp mở tuyên bố chủ quyền, cuối cùng cũng quay sang vấn đề chính: “Không giới thiệu người bên cạnh với tôi sao?”

“Vưu Tuyết Kim, bạn tôi.” Phó Minh Tễ bất giác cau mày, cậu ta không biết tại sao mình phải trả lời Nghê Dạng nữa.

“Bạn bè à.” Nghê Dạng vỗ tay, cơ thể rời khỏi bàn bida đi đến chỗ cô ta: “Xin chào, làm quen chút, tôi là Nghê Dạng.”

Người quen thuộc với Nghê Dạng đều biết, cô chủ này chủ động chào hỏi thì phần nhiều là đang tính toán gì đấy. Vưu Tuyết Kim không quen biết cô, cũng cười đáp lại tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Vưu Tuyết Kim.”

Nếu nói về quan hệ gần xa thì Vưu Tuyết Kim là thanh mai trúc mã của Phó Minh Tễ. Vì bệnh tim bẩm sinh nên từ nhỏ Vưu Tuyết Kim đã yếu ớt, đến năm nay mới làm xong phẫu thuật ghép tim.

Nếu không phải vì bệnh thì Vưu Tuyết Kim cũng đã nhập học cùng họ, xét đến nguyên nhân đặc thù của Vưu Tuyết Kim nên nhà trường đã bảo lưu học bạ của cô ta, đợi đến khi cơ thể hồi phục mới về trường học tập.

Cái tên Vưu Tuyết Kim cũng hợp với khí chất của con người cô ta, như bông tuyết mỏng nhẹ, yếu đuối dễ vỡ.

Nghê Dạng dựa lưng vào mép bàn bida, một tay chống lên bàn, cố ý hỏi: “Mọi người đang chơi gì vậy?”

Nhận được ánh mắt của cô, Vưu Tuyết Kim dịu dàng đáp lời: “Minh Tễ dạy tôi đánh bida.”

Rất tốt, một câu nói đã giúp cô phân rõ được địch hay bạn.

“Vậy cậu học được chưa?”

Vưu Tuyết Kim khiêm tốn đáp: “Hiểu được một ít.”

Nghê Dạng chỉ bàn bida chưa mở ở bên cạnh: “Chúng ta chơi một ván?”

Vưu Tuyết Kim ngây ra một hồi, cười nhẹ: “Được chứ.”

Động tác lấy lơ bida chà sát đầu cơ của Nghê Dạng rất thuần thục, vừa nhìn là biết người quen tay. Sau khi mở bóng, rất nhanh Vưu Tuyết Kim đã lép vế.

Bạn bè bên cạnh không nhìn nổi nữa nên nhao nhao bảo Phó Minh Tễ đi giúp đỡ, Phó Minh Tễ ngại nhúng tay vào cuộc đấu của con gái nên im lặng đứng nhìn.

Dựa vào cách đánh của Nghê Dạng thì một ván sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng cô lại khăng khăng không muốn, cố ý đánh thật chậm, hoặc đẩy vào vị trí khó.

Nhìn tổng quát hướng đi cả ván, ánh mắt của Phó Minh Tễ hơi suy ngẫm: “Nghê Dạng, đừng ức hϊếp người quá đáng.”

“Hả?” Nghê Dạng hào phóng mời mọi người xung quanh giám sát trận đấu: “Tôi hoàn toàn tuân thủ quy tắc trò chơi, có vấn đề gì?”

Nếu nói về kỹ thuật đánh thì đương nhiên không có vấn đề, chỉ là cô trêu đùa người ta thế này thì thực sự quá dày vò.

Vưu Tuyết Kim hoàn toàn không theo kịp tiết tấu, vừa nhấc cây cơ lên liền bỏ xuống, bàn tay ấn lên ngực thở dốc.

Nghê Dạng khoanh tay đợi xem cô ta diễn trò gì nhưng lại nhìn thấy Phó Minh Tễ chủ động bước lên, vỗ lưng an ủi Vưu Tuyết Kim: “Cậu sang bên cạnh nghỉ ngơi chút đi.”

Vưu Tuyết Kim ngẩng đầu nhìn cậu ta, từ góc độ này vừa hay nhìn rõ khuôn mặt đáng thương: “Minh Tễ, vậy thì không hay lắm đâu?”

Nói xong cô ta lại bắt đầu cúi đầu thở dốc, dáng vẻ mệt mỏi quá sức, đến Trình Thuỵ Tuyết cũng chịu không nổi mà cà khịa: “Đánh một ván bida mà mệt thế à? Thật biết vờ vịt.”

Bạn của Vưu Tuyết Kim tức giận đáp trả: “Các người thì biết gì, cơ thể Tuyết Kim không khỏe, phải tịnh dưỡng đàng hoàng.”

Trình Thuỵ Tuyết cũng là một người nóng nảy: “Cơ thể không khỏe mà chạy đến câu lạc bộ đánh bida? Cố ý tìm khổ à?”

“Cậu……” Bạn nam kia suýt nữa thì xông lên nhưng Phó Minh Tễ giơ tay ngăn lại, chắn trước mặt họ nhìn Nghê Dạng: “Nửa trận sau tôi thay cậu ấy đánh.”

Nghê Dạng không ồn ào mà chỉ yên lặng nhìn Phó Minh Tễ đứng trước mặt cô bảo vệ một cô gái khác.

Tôn Dục rụt cổ, cúi đầu nói thầm với Trình Thuỵ Tuyết: “Tôi luôn cảm thấy, trong mắt Nghê Dạng có sát khí.”

“Ván này loạn rồi, mở ván mới đi.” Cho dù đứng trước Phó Minh Tễ thì Nghê dạng cũng chẳng hề nể tình, trong mắt cô chỉ có một mục tiêu—— Phải thắng.

“Nếu Nghê Dạng thắng Phó Minh Tễ chẳng phải sẽ khiến Phó Minh Tễ mất hết mặt mũi à?” Nếu Phó Minh Tễ là một người không quan trọng thì cũng không sao. Nhưng Nghê Dạng lại thích cậu ta, đến lúc Phó Minh Tễ mất mặt thì chắc chắn lại càng không ưa Nghê Dạng.

Nghê Dạng rất hiếu thắng, chỉ sợ là căn bản chẳng nghĩ đến vấn đề này. Trình Thuỵ Tuyết cảm thấy mình cần phải nhắc nhở bạn thân một chút, nhưng lại phát hiện thực lực của Phó Minh Tễ cũng rất mạnh.

Lúc bắt đầu hai người ngang tài ngang sức, đến phần sau thì Phó Minh Tễ tốt hơn một chút. Dựa theo tình hình này thì chắc là Nghê Dạng sẽ thua.

Cố ý nhường và thực lực không đủ hiển nhiên là hai tâm thái khác nhau, bọn họ toát mồ hôi thay Nghê Dạng.

Trình Thuỵ Tuyết và Tôn Dục đang thì thầm to nhỏ thì bỗng nhiên phát hiện có một người đi về phía này: “Hứa Văn Châu?”

Thật hiếm có, vậy mà lại có thể gặp được người đứng nhất khối của trường bọn họ ở chốn ăn chơi thế này.

Mọi người đều biết điều kiện gia đình Hứa Văn Châu khó khăn, trong mắt anh chắc chỉ có học hành và kiếm tiền, trò chơi giải trí không dính dáng gì đến anh. Thấy anh nhìn chằm chằm bàn bida, Tôn Dục hào hứng gọi anh đến xem trò vui: “Nhanh đến đây xem, Nghê Dạng đang đấu với Phó Minh Tễ này.”

Hứa Văn Châu thuận theo phương hướng của hai người thì bắt được cô gái bên bàn bida, tay phải cô cầm cây cơ, chân đứng dáng chữ bát, vai cúi xuống, chiếc áo thun hở rốn cũng theo đó mà cuốn lên trên.

Eo của Nghê Dạng rất thon, dường như không bằng một nắm tay, lại rất trắng, dùng từ ‘Làn da nõn nà’ để hình dung là phù hợp nhất. Bản thân cô không để ý, nhưng mọi người xung quanh lại dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn, thậm chí còn nhân lúc không ai chú ý mà lén giơ điện thoại lên.

Hứa Văn Châu vội lấy cái áo khoác từ trong balo ra, lao nhanh về trước che vòng eo của cô gái lại.

Cảnh tượng này đều khiến tất cả mọi người không phản ứng kịp, bao gồm cả bản thân Nghê Dạng.

Cái sơ mi caro ở eo đích thực là hàng rẻ tiền, Nghê Dạng hứng thú quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh: “Hứa Văn Châu?”

Hứa Văn Châu vốn giản dị, nếu không phải vì thành tích xuất sắc nên thường được mọi người nhắc đến thì có lẽ sẽ chẳng ai chú ý đến anh. Giống như Nghê Dạng làm bạn học với anh sáu bảy năm cũng chỉ nhớ được anh là một ‘cậu bạn cà lăm’ có thành tích học tập tốt.

Hứa Văn Châu làm ra việc này dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người khiến người ta cảm thấy rất bất ngờ, Nghê Dạng không hiểu: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hứa Văn Châu vô thức hạ mắt, khoé mắt nhìn xuống vòng eo trắng mềm kia rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu: “Có người, chụp lén.”

Đổi lại là một cô gái khác e là đã bị dọa đến nhìn đông nhìn tây, nhưng Nghê Dạng lại hết sức bình tĩnh: “Sợ gì chứ, đâu có lộ.”

Đồ cô mặc kín đáo hơn nhiều so với những người mặc đồ bơi ngoài biển, chỗ nên che thì chẳng lộ chút nào.

“Lấy áo khoác của cậu đi đi.” Cô vẫn không quen được người khác bảo vệ, thấy hành động của anh xuất phát từ ý tốt nên thái độ của Nghê Dạng cũng xem như nhẹ nhàng.

Không ngờ ‘cậu bạn cà lăm’ lại lần nữa không nghe theo cô, tay che ở eo cô vẫn không động đậy. Nghê Dạng định tránh ra thì lại phát hiện sức lực của Hứa Văn Châu rất mạnh, chẳng thể xê dịch được.

Cảm giác không đủ sức chống trả khiến Nghê Dạng có hơi bực bội, lại nghe thấy Phó Minh Tễ hỏi: “Còn đánh không?”

“Đương nhiên.” Sự kiêu ngạo của cô chủ Nghê không cho phép cô nhận thua.

Tuy nhiên vừa nói xong thì cảm giác dính dính ở phía dưới truyền đến khiến cô cau mày. Kinh nguyệt của cô trước giờ luôn không chuẩn, không ngờ lại gây rắc rối vào lúc này.

Mấy ngày nay mặc quần jean màu nhạt không tránh khỏi sẽ bị lộ, áo khoác của Hứa Văn Châu vừa hay giúp cô che lại. Nghê Dạng thuận tay buộc áo khoác quanh eo rồi quay đầu trừng mắt nhìn Hứa Văn Châu một cái, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn sự bất mãn chưa lắng xuống: “Được chưa?”

Thế mà Nghê Dạng lại thỏa hiệp nhanh vậy, mọi người đều không ngờ đến, ngay đến bản thân Hứa Văn Châu cũng đang ngẩn người. Nếu anh buông tay, với tính tình của Nghê Dạng thì chắc chắn sẽ trực tiếp quăng cái áo đi, nhưng bây giờ cô lại đang buộc chặt nó trên eo.

Cái áo anh từng mặc tiếp xúc với da thịt của cô, vừa nghĩ đến điều này, tim của Hứa Văn Châu bắt đầu mất khống chế mà nhảy loạn lên.

Nghê Dạng rời khỏi nhà chưa bao lâu thì Chu Lan Tâm gọi điện thoại đến hỏi han tiến độ học tập của con gái riêng. Hứa Văn Châu chỉ có thể thành thật đáp, Nghê Dạng không ở nhà.

Nghê Dạng cũng không cố ý giấu diếm hành tung của mình, chỉ cần gọi điện thoại cho chú Minh tài xế là tìm được. Do đó anh vội đến câu lạc bộ theo yêu cầu của chủ thuê, vừa hay gặp được trận đấu bida.

Nghe ý của Trình Thuỵ Tuyết và Tôn Dục thì Phó Minh Tễ thay cô gái tên là Vưu Tuyết Kim bên cạnh đấu với Nghê Dạng.

Trận đấu tiếp tục, Nghê Dạng chuyên tâm vào bàn bida, không bận tâm đến gì khác.

Lần này thuận lợi vào lỗ, đến lượt Phó Minh Tễ, cậu ta cũng phát huy hơn bình thường.

Sau hai lượt, Nghê Dạng dần cảm thấy lực bất tòng tâm, cơn đau quặn thắt ở bụng đang hành hạ cơ thể cô, lấy đi tinh thần và khả năng suy nghĩ của cô.

Thể chất của cô thiên hàn, mỗi lần đến kỳ đều như đang chịu tội, thậm chí có lúc còn phải uống thuốc giảm đau mới có thể giảm bớt. Hôm nay ra ngoài không hề chuẩn bị, lòng kiêu ngạo cũng không cho phép cô rút lui, cắn răng cũng phải chiến đến cùng.

Từng giọt mồ hôi rịn ra trên trán, Hứa Văn Châu quan sát cô chặt chẽ là người đầu tiên nhận ra trạng thái của cô không ổn. Nhưng Nghê Dạng là người trọng thể diện, quả bóng cuối cùng quyết định thắng thua của hai người, tất nhiên cô sẽ không rút lui.

Tuy nhiên cơn đau ở bụng vẫn không dừng, Nghê Dạng nghiêng người về phía trước, bàn tay cầm chặt cây cơ lại bắt đầu phát run.

Càng muốn ngắm trúng thì lại càng khó chịu, Nghê Dạng chậm chạp không thể đánh ra gậy cuối cùng.

Những người xung quanh đang rất ồn ào, Vưu Tuyết Kim vốn đang ngồi nghỉ ngơi cũng không biết đã đứng bên cạnh Phó Minh Tễ từ lúc nào.

Nghê Dạng nhắm mắt, lúc chuẩn bị đưa gậy thì nghe thấy tiếng bida va chạm. Hứa Văn Châu phủ tay lên tay của Nghê Dạng, đánh nốt quả bóng cuối cùng vào lỗ.