Trong trí nhớ của nguyên chủ, Athena lúc này đã phái người đi điều tra cô, chỉ là nguyên chủ bị bại lộ quá nhanh, những hành động phía sau còn chưa dùng tới.
La Vi nghĩ đến việc bí mật ngăn cản Athena nhưng lại không có năng lực.
Nguyên chủ ở đây không có người thân, không có bạn bè, tiền trên người cũng không còn bao nhiêu, có thể nói là một bước khó đi.
Cô không biết Athena phái ai đi điều tra mình, cũng không biết đã phát hiện được những gì rồi, loại cảm giác chờ bị tuyên án này cũng thật mới mẻ.
Nhưng mà, La Vi đứng ở góc độ Athena suy nghĩ đại khái cũng đoán được người đó đã đi đâu.
Nguyên chủ ban đầu điền vào một tờ đơn đăng ký lúc báo danh, trong đó có một số thông tin cơ bản.
Trường học thái độ đối xử với quý tộc cùng dân thường cũng coi là bình đẳng, lúc đăng ký không yêu cầu bắt buộc phải viết rõ thân phận cùng địa chỉ.
Nguyên chủ viết rất mơ hồ, cô ấy chỉ viết đại khái vị trí làng chài ở “ Bờ biển Bắc Hải”
Cho dù người đó đi đến Bắc Hải, ven biển có nhiều thành phố cùng làng mạc như vậy, chưa chắc đã tìm được làng chài đó.
Hơn nữa, lúc nguyên chủ rời đi thì người trong thôn đều đã bị hải tặc gϊếŧ chết, làng chài cũng bị hải tặc dùng lửa thiêu rụi, người sống chỉ còn mình cô, hắn tìm được thì thế nào?
Chết không đối chứng.
Điều duy nhất cô lo lắng bây giờ là những kỵ sĩ đã giải cứu và tiến cử cô nhập học. Chỉ có họ mới biết thân phận thật của cô.
Gần cuối buổi học, Phil giao bài tập về nhà, muốn mọi người dùng những hương liệu này điều chế ra một công thức nộp vào tiết học sau.
La Vi cảm thấy không thể tưởng tượng, dùng gia vị nấu nướng để điều chế hương, không sợ đem mình ướp thành món ăn hay gì?
Nhưng không có học sinh nào phản đối, vậy nên cô cũng chỉ đành đè nén sự nghi ngờ của mình, cất hương liệu và rời khỏi lớp học.
“Ruth, cậu định phối chế những hương liệu này như thế nào?”
Trên đường đi, các học sinh tốp năm tụm ba thành các nhóm thảo luận làm thế nào để hoàn thành bài tập.
La Vi vểnh tai lên nghe.
“Tôi định xay hạt tiêu đen và cây xô thơm thành bột, thêm một chút vụn thuốc lá, cho vào lọ thuốc hít làm thành thuốc hít.”
Thuốc hít mùi hạt tiêu? Không thể tưởng tượng nổi.
“Ồ ~ Làm thuốc hít tốn thời gian lắm, tốt nhất tôi nên làm huân hương. Jack, Cậu thì sao? Cậu muốn làm gì?”
“Hì hì, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều hương liệu như thế này. Tôi muốn bỏ tất cả vào nồi, nấu thành cao sệt rồi mỗi ngày bôi một lần!”
“Ồ! Giáo sư Phil sẽ không cho cậu làm thế đâu. Tôi nghĩ cậu nên đổi sang phương pháp khác.”
“Đúng vậy Jack, cậu nên đổi đi. Nếu không muốn bị đưa vào quan tài….”
Mấy người bàn luận đi xa dần, La Vi lại dừng lại.
Bởi vì cô nhớ ra công dụng đầu tiên của hương liệu không phải là để nấu nướng, mà là dùng trong cúng tế và tang lễ.
Hơn 3000 năm trước, người Ai Cập cổ đại đã dùng chính những hương liệu này để ướp xác. Họ trộn nhiều loại hương liệu và dầu thành hỗn hợp bôi lên xác chết, tạo ra những xác ướp có mùi thơm hàng ngàn năm.
Người châu Âu bắt đầu dùng gia vị trong nấu nướng muộn hơn nhiều so với người Trung Quốc.
Nghĩ tới đây, La Vi cảm thấy thật vi diệu.
Chẳng trách lúc cô nói những hương liệu kia là gia vị thì phản ứng của mọi người lại có vẻ kỳ lạ.
Dùng hương liệu ướp xác để nấu ăn, có thể không kỳ lạ được à?
Nói cho cùng vẫn là do khác biệt về văn hóa lịch sử.
Mặc dù thế giới này trông có vẻ giống với Châu Âu vào cuối thời Trung cổ, nhưng cũng chỉ gần giống mà thôi, thời kì đó người ta ít nhất đã biết dùng hương liệu làm gia vị ướp thịt bò.
Tuy nhiên, việc này đã nhắc nhở cô, sau này muốn làm gì cũng phải suy xét đến bối cảnh văn hóa ở nơi này, để tránh bị coi là dị giáo.
La Vi nghĩ xong, đang định rời đi thì một giọng nói ngạo mạn vang lên sau lưng.
“Tiện dân, cô đứng lại cho tôi.”
Là tùy tùng của vị tiểu thư kia.
Người này không có ý tốt, cô bước chân nhanh hơn.
“La Vi!” Cô gái này không thể tin được mình lại bị làm lơ, tức giận chạy đến trước mặt cô: “Ta bảo cô đứng lại, cô không nghe thấy sao?”
La Vi buộc phải dừng lại, ngẩng đầu nhìn mặt cô gái: “Bạn học Vina, có chuyện gì sao?”
Vina kiêu ngạo nói: “Hừ! Cô đừng tưởng mọi người đều đã bị cô lừa rồi? Lại còn ăn hương liệu, thật là buồn cười!”
La Vi nghe là thấy đau đầu, không thèm cùng cô ta giải thích cô không ăn hương liệu mà dùng để làm gia vị: “Cho nên cậu tìm tôi chỉ để nói những điều vô vị này?”
“Vô vị?” Vina cao giọng nói: “Tiện dân, cô dám nói chuyện với ta như vậy, cô không sợ ta vạch trần cô sao?”
La Vi vẫn mặt không đổi sắc: “Vạch trần tôi làm gì?”
“Ha, cô còn dám giả vờ.” Vina khoa trương lùi lại một bước, tức giận trừng mắt: “Đồ vô liên sỉ, tuy ta không biết làm sao cô biết được những hương liệu đó, nhưng cô không lừa được ta đâu!”
“Ta đã sớm nhìn ra cô không phải là quý tộc.”
“Tiện dân ngu xuẩn, chiếc áσ ɭóŧ len bẩn thỉu cô đang mặc chỉ có dân thường mới dùng!”
“Nói xong chưa?” La Vi bình tĩnh nhìn cô ta: “Giờ thì đến lượt tôi nói?”
Lúc Vina đang sợ ngây người, La Vi từng bước lại gần, trong mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo.
“Theo cái nhìn của tôi, cậu ăn nói thô lục, cử chỉ tùy tiện phóng đãng, không giống một quý tộc có giáo dưỡng.”
“Phẩm hạnh không hợp, đạo đức suy đồi, sự đố kỵ cùng đê tiện của cậu đều hiện rõ trên mặt, tâm hồn của cậu dơ bẩn xấu xa làm cho người ta chán ghét.”
“Cậu không phải là một tiểu thư hợp cách! Vina, cậu thật sự nên về nhà học lại lễ nghi quý tộc!”
“A!” Vina hét lên, dùng sức dậm chân, chỉ vào mũi La Vi mắng: “Đồ ti tiện….”
“Xin hãy chú ý đến cách hành xử của mình!” La Vi nhanh chóng ngắt lời cô ta, lạnh giọng quát: “Cậu đừng có la hét nữa, đừng thể hiện ra bộ mặt xấu xí của cậu, cậu làm tôi thấy ghê tởm.”
“Cô, cô….huhu…”
Vina khóc lớn, ôm mặt bỏ chạy.
Đối với một thiếu nữ quý tộc ở thời đại này mà nói, những lời nói vừa rồi của La Vi thật ác độc.