Đừng Chạm Vào

Chương 5

Hoàng và Vỹ đứng thở dốc, cố gắng lấy lại nhịp thở sau khi vừa chạy khỏi nghĩa trang. Đêm khuya tĩnh lặng trở lại, nhưng cảm giác căng thẳng vẫn bao trùm lấy cả hai. Vỹ cúi xuống, tay đặt lên đầu gối, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ. Tiếng lá cây xào xạc phía xa chỉ làm tăng thêm cảm giác bất an.

“Bây giờ làm gì?” Vỹ hỏi, hơi thở gấp rút và nặng nề, nhưng rõ ràng cậu đang chờ một quyết định.

Hoàng nhìn chằm chằm về phía nghĩa trang, ánh mắt anh vẫn còn đọng lại chút gì đó ám ảnh từ cái bóng đen mà họ vừa thấy. "Chúng ta cần phải quay lại," Hoàng đáp sau một thoáng suy nghĩ. "Nếu cứ bỏ dở như thế này, mọi thứ sẽ không có lời giải."

Vỹ ngẩng lên, nhìn Hoàng với ánh mắt dò xét. “Quay lại? Anh định đối mặt với thứ đó một lần nữa à?”

Hoàng hít một hơi sâu, cố gắng làm dịu lại sự căng thẳng trong cơ thể. “Chúng ta không có nhiều lựa chọn. Phải tìm hiểu những gì đã xảy ra với ông Trọng. Nếu ông ấy thực sự đã giao tiếp với một linh hồn, thì chúng ta cần biết ông ấy đã làm thế nào.”

Vỹ nhìn xuống đất, tay nắm chặt lại. Cậu không thể phủ nhận rằng sự tò mò đang thôi thúc mình. Nhưng cảm giác bất an về cái bóng đen ấy vẫn chưa tan biến.

“Em không nghĩ chúng ta nên đối đầu với nó ngay bây giờ,” Vỹ nói, ánh mắt đầy cảnh giác. “Có khi quay lại là tự đẩy mình vào nguy hiểm.”

Hoàng nhận thức rõ sự lo ngại của Vỹ nhưng dù sao thì tất cả vẫn đang trong tầm kiểm soát, họ đang dần tiến đến sự thật về cái chết của ông Trọng...

“Đúng, nhưng chúng ta cũng không thể trốn mãi. Sớm hay muộn chúng ta sẽ phải đối mặt với nó, nếu muốn giải quyết vụ này.”

“Chúng ta cần thêm thông tin,” Vỹ gằn giọng. “Phải tìm hiểu kỹ hơn về ông Trọng, về người lính đó. Cứ quay lại mà không biết gì thì chỉ có chết.”

Hoàng không thể không đồng ý. "Ừm có lẽ vậy, đúng là chúng ta cần thêm thông tin." Anh chậm rãi ngồi xuống một tảng đá gần đó, mắt vẫn hướng về phía nghĩa trang tối đen. "Cậu có nghĩ là người canh giữ đã kể hết sự thật chưa?"

“Chắc chắn là chưa,” Vỹ đáp nhanh. “Ông ta còn giấu cái gì đó, hoặc chưa kể hết. Nhưng mà... có lẽ em biết một chỗ có thể tìm thêm manh mối.”

Hoàng nhíu mày. “Chỗ nào?”

Vỹ ngước nhìn Hoàng, ánh mắt kiên định. “Nhà ông Trọng. Em nghĩ nếu ông ấy đã ám ảnh với cái mộ đó như vậy, chắc chắn phải có gì đó trong nhà liên quan. Giấy tờ, tài liệu, hoặc cái gì đó chỉ ra lý do ông ấy đến mộ người lính.”

Hoàng gật gù, quả thật lúc đầu họ có hơi bộp chộp khi đuổi theo manh mối chỉ với một bức thư. Những điều mê tín thường đi kèm với vô số nghi lễ và hình thức phức tạp, ông Trọng nếu đã có tìm hiểu hẳn vẫn còn để lại chứng cứ ở đâu đó trong nhà.

Hoàng suy nghĩ trong giây lát, rồi gật đầu. “Được. Vậy chúng ta sẽ đến đó. Nhưng nhớ, phải cẩn thận. Lần này chúng ta không thể để sơ suất.”

Vỹ đứng thẳng dậy, chỉnh lại áo khoác. “Đi thôi.”

---

Con đường đến nhà ông Trọng im lìm dưới ánh trăng nhạt, gió lạnh thổi qua khiến không khí càng trở nên u ám. Vỹ và Hoàng bước đi lặng lẽ, cả hai đều bị cuốn vào suy nghĩ riêng. Khi tới gần ngôi nhà, họ nhận thấy ánh sáng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ tầng dưới.

“Có người trong nhà,” Hoàng thì thầm, mắt không rời ánh sáng.

“Có thể là bà vợ…,” Vỹ nói nhỏ. “Nhưng bà ấy chắc không biết nhiều về vụ này. Ông Trọng hẳn đã giấu kỹ lắm.”

Hoàng có chút ngạc nhiên, sao cậu ấy biết bà vợ không hề phát giác ra việc làm đáng nghi này của lão chồng chứ? Làm gì có ai tối nào cũng ra mộ lại, dù cho không nghi ngờ ông ta cặp kè nhân tình, thì đó cũng không phải hành động của một người bình thường hay làm.

“Chúng ta cần kiểm tra kỹ bên trong,” Hoàng ra hiệu cho Vỹ. “Để anh nói chuyện với bà ấy, cậu thì tìm kiếm manh mối.”

Vỹ gật đầu, cả hai lặng lẽ bước vào trong. Tiếng cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, họ thấy bà Trọng ngồi ở phòng khách, ánh mắt trống rỗng hướng về phía cửa ra vào, dường như vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau mất chồng.

“Bà Lệ, chào bà” Hoàng lên tiếng, cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng. “Chúng tôi đến để hỏi thêm về ông nhà.”

Bà vợ nhìn họ, đôi mắt buồn bã của bà không hề thay đổi. “Các anh... lại đến nữa sao? Tôi đã nói hết rồi, tôi không biết gì cả...”

“Chúng tôi không ở đây để làm phiền bà,” Hoàng nói, giọng anh dịu dàng nhưng cương quyết. “Chỉ cần một vài thông tin nữa thôi, chúng tôi sẽ rời đi ngay.”

Trong khi Hoàng giữ cuộc trò chuyện với bà Trọng, Vỹ lặng lẽ lẻn về phía sau, nơi ông Trọng thường dành thời gian nghiên cứu. Căn phòng làm việc ngổn ngang với hàng đống sách vở, giấy tờ chất chồng trên bàn. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn cũ vẫn còn nhấp nháy yếu ớt. Cậu bắt đầu tìm kiếm, mắt quét nhanh qua từng cuốn sách và tài liệu.

Sau vài phút, một quyển sổ nhỏ bị kẹt giữa hai cuốn sách lớn thu hút sự chú ý của Vỹ. Cậu kéo nó ra, lớp bìa cũ kỹ và sờn rách gợi lên cảm giác rằng nó đã được sử dụng nhiều lần. Mở ra trang đầu tiên, những dòng chữ nguệch ngoạc của ông Trọng hiện lên trước mắt.

Ngày... tháng... năm...

"Hải không chỉ là một người lính. Anh ta có liên quan đến Lan. Có một bí mật mà không ai ngoài anh ta biết. Phải tìm ra sự thật trước khi quá muộn..."

Vỹ lướt nhanh qua các trang khác, mỗi dòng chữ càng lúc càng rối loạn, như thể tâm trí của ông Trọng đang dần chìm vào sự hỗn loạn khi ông ta viết những dòng này. Nhưng rõ ràng là ông ấy đã tìm hiểu rất kỹ về mối liên hệ giữa Hải và Lan.

“Hoàng, em tìm được rồi,” Vỹ nói nhỏ vào bộ đàm, giọng gấp gáp.

Hoàng vừa dứt cuộc trò chuyện với bà Lệ, nhanh chóng bước về phía phòng làm việc. “Gì thế?”

Vỹ đưa cuốn sổ ra cho Hoàng xem, chỉ vào đoạn văn viết về người lính Hải. “Ông ấy đã tìm hiểu về người lính này rất kỹ, nhưng có vẻ còn một bí mật nữa mà ông ấy chưa khám phá ra.”

Hoàng đọc lướt qua các dòng chữ, rồi ngẩng lên nhìn Vỹ. “Chúng ta cần tìm hiểu thêm về Hải. Có thể đó là chìa khóa để mở ra toàn bộ bí mật này.”

“Đúng vậy,” Vỹ gật đầu. “Chắc chắn phải có người biết về quá khứ của Hải.”

Hoàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta cần tìm những người từng sống ở khu vực này trong thời gian chiến tranh. Ai đó phải biết về Hải và câu chuyện của anh ta.”

“Em sẽ tìm kiếm thêm thông tin trong hồ sơ cũ,” Vỹ đề xuất. “Có khi còn có tài liệu gì đó về Hải.”

“Anh sẽ hỏi thêm những người lớn tuổi ở khu vực này. Cậu lo phần hồ sơ nhé.”

Vỹ gật đầu, rồi cả hai rời khỏi nhà ông Trọng…