Đừng Chạm Vào

Chương 4

Trước mặt họ là một ngôi mộ đơn sơ, trên tấm bia đá cũ kỹ khắc dòng chữ “Nguyễn Văn Hải - 1970”. Đây chính là nơi mà ông Trọng thường xuyên ghé thăm theo lời của người canh giữ nghĩa trang. Xung quanh, những ngôi mộ khác nằm im lìm, phủ đầy rêu xanh và những bụi cỏ dại, tạo nên một khung cảnh hoang vắng và lạnh lẽo. Ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống, kéo dài những bóng đổ thành những hình thù ma quái. Vỹ và Hoàng đứng lặng im trong chốc lát, mỗi người chìm vào những suy nghĩ riêng.

“Ngôi mộ này… có vẻ đã đúng thật là ngôi mộ của hơn 50 năm trước rồi...,” Hoàng nói nhỏ, ánh mắt anh không ngừng quét quanh khu vực. “Làm sao một ngôi mộ của một người lính lại liên quan đến ông Trọng?”

Vỹ cúi xuống, tay chạm nhẹ vào tấm bia mộ, cảm nhận sự lạnh lẽo thấm vào da thịt. “Em không chắc,” cậu đáp, giọng thấp trầm. “Nhưng người canh giữ đã nói, nơi đây có sự kết nối mạnh mẽ giữa ông Trọng và cô Lan. Có lẽ, đây chính là điểm khởi đầu cho những bí ẩn mà chúng ta chưa hiểu rõ.”

Bất chợt, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến tán lá xào xạc. Ánh đèn pin trên tay Hoàng bỗng loé rực hẳn lên, chiếu lên những hàng cây cằn cỗi. Tiếng thì thầm vang lên trong không gian tĩnh lặng, như thể có ai đó đang lặng lẽ quan sát họ từ trong bóng tối. Hoàng rối rít quơ quơ đèn pin tứ tung, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.

“Cậu có nghe thấy không?” Hoàng khẽ hỏi, giọng anh như vỡ ra bởi sự lo âu.

“Nghe thấy,” Vỹ đáp nhanh. “Tiếng thì thầm... Có ai đó ở đây?”

Họ lặng lẽ quan sát, mọi giác quan đều căng thẳng. Nhưng không có dấu hiệu gì rõ ràng. Chỉ có gió, và tiếng lá cây. Tuy nhiên, cảm giác bị theo dõi không rời họ. Mặt đất xung quanh vẫn im lìm, nhưng dường như có điều gì đó không ổn. Một sự hiện diện vô hình nhưng mạnh mẽ.

Vỹ tiến lại gần mộ phần của người lính, chậm rãi thắp lên một nén nhang từ chiếc túi nhỏ mang theo. Cậu đặt cây nhang trước mộ, mắt chăm chú nhìn vào cái tên khắc trên bia đá. “Nguyễn Văn Hải,” cậu thì thầm, như muốn kết nối với linh hồn của người đã khuất.

Bỗng nhiên, máy ghi âm trong tay Hoàng phát ra một tiếng rè rè, như thể có thứ gì đó vô hình đã chạm vào. “Nghe thấy không?” Hoàng quay sang hỏi, gương mặt đanh lại.

“Nghe thấy,” Vỹ đáp, căng thẳng hiện rõ trong từng lời nói. “Lại là tiếng thở... từ đâu ra vậy?”

Hoàng đưa máy ghi âm lên ngang tai, cố gắng lắng nghe kỹ hơn. Tiếng thở nhẹ nhàng, yếu ớt nhưng rõ ràng. “Cậu có nghĩ rằng... có ai đó đang cố gắng liên lạc với chúng ta không?” Hoàng hỏi, trong giọng nói anh có chút sợ hãi nhưng cũng đầy tò mò, sự đan xen giữa hiếu kỳ và nỗi lo khiến hành động của Hoàng bỗng trở nên kỳ lạ.

Vỹ nhíu mày. “Có thể. Người canh giữ nói rằng ông Trọng đã cố gắng giao tiếp với linh hồn, và đây có thể là cách mà những linh hồn phản hồi.”

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên dày đặc hơn, như thể họ đang bị bao vây bởi một sức mạnh vô hình. Không gian tĩnh lặng trở nên nặng nề, khiến cả hai phải cố gắng hít thở sâu để giữ bình tĩnh.

Thế nhưng Hoàng không kìm được tò mò, anh quỳ xuống cạnh mộ và nhẹ nhàng chạm tay vào mặt đất. “Cậu nghĩ ông Trọng đã làm gì ở đây?” Hoàng hỏi, mắt anh không rời khỏi nấm mộ. “Tại sao ông ấy lại cảm thấy bị ám ảnh bởi nơi này?”

“Có lẽ… có thứ gì đó liên quan đến cô Lan,” Vỹ nói. “Hoặc là một mối liên kết sâu xa hơn giữa ông Trọng và người lính này. Người canh giữ có nhắc đến lời nguyền, có thể nó không chỉ là chuyện mê tín đơn thuần.”

Cả hai tiếp tục đứng lặng, chìm đắm trong những suy đoán. Rồi đột nhiên, gió ngừng thổi, không gian trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể thời gian đã ngừng trôi. Một âm thanh lạ vang lên, khẽ khàng nhưng đủ để làm cả hai rùng mình. m thanh đó không đến từ phía trước, mà từ sau lưng họ. Vỹ và Hoàng quay phắt lại, đèn pin soi rõ một bóng đen lướt qua, biến mất sau những hàng cây. Ánh sáng từ đèn pin không đủ để theo kịp, nhưng bóng đen đó rõ ràng không thuộc về thế giới này.

“Chạy đi!” Vỹ hét lên, kéo tay Hoàng chạy vội về phía cổng nghĩa trang. Cả hai lao đi trong bóng tối, tiếng bước chân đạp lên những tán lá khô vang lên giòn rụm, nhưng không ai trong số họ dám quay đầu lại.

Họ chạy được một đoạn dài, chỉ dừng lại khi đã ra khỏi khu vực nghĩa trang, hơi thở hổn hển. Xa xa có thể thấy ánh đèn đường mờ mờ chớp nháy liên tục, Vỹ ngã người dựa vào một bức tường đá, thở dốc, còn Hoàng thì không ngừng nhìn lại phía sau, vẫn muốn làm rõ mọi chuyện nãy giờ.

“Cái quái gì vừa xảy ra vậy?” Hoàng thốt lên, giọng nói pha lẫn kinh hoàng. “Chúng ta vừa nhìn thấy... thứ gì đó, đúng không? Đó không thể là con người.”

“Phải,” Vỹ trả lời, giọng nói mệt mỏi nhưng nghiêm trọng. “Em không biết đó là gì, nhưng rõ ràng, chúng ta đã khuấy động thứ gì đó ở đó. Và nó không muốn chúng ta ở gần mộ của người lính đó.”

Hoàng lắc đầu, cố gắng tìm lại bình tĩnh. “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu có thật một lời nguyền như người canh giữ nói, liệu chúng ta có nên tiếp tục điều tra không?”

Vỹ trầm ngâm, đôi mắt cậu sáng lên với quyết tâm. “Chúng ta đã quá sâu vào vụ này rồi. Không thể bỏ cuộc giữa chừng. Ông Trọng đã tìm kiếm điều gì đó ở nghĩa trang này, và có lẽ, câu trả lời mà ông ta muốn không chỉ đơn giản là về cô Lan. Nếu chúng ta không tiếp tục, sẽ không bao giờ biết được sự thật.”

Hoàng nhìn thẳng vào mắt Vỹ, cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của cậu. “Cậu nghĩ chúng ta nên quay lại gặp người canh giữ để hỏi thêm chi tiết chứ?”

“Không,” Vỹ lắc đầu. “Em nghĩ ông ta đã nói đủ. Giờ chúng ta cần tìm hiểu sâu hơn về mối liên hệ giữa ông Trọng, người lính này và cô Lan. Có thể còn những thông tin mà chúng ta chưa biết, có lẽ liên quan đến những người khác trong khu vực này.”

Hoàng thở dài, không hẳn đồng ý, nhưng anh biết rằng Vỹ nói đúng. Điều tra không thể kết thúc ở đây, đặc biệt là khi họ đã bước vào vòng xoáy của những bí ẩn siêu nhiên. Nhưng điều anh lo lắng nhất là liệu họ có thể tìm ra sự thật mà không bị cuốn vào bóng tối không lối thoát hay không.

“Được rồi,” Hoàng nói, cố nở một nụ cười gượng. “Chúng ta sẽ tiếp tục. Nhưng lần sau, tôi sẽ mang theo thêm vài thứ, chỉ để chắc chắn là chúng ta được bảo vệ trước... bất kỳ thứ gì chúng ta sẽ đối mặt.”

Vỹ gật đầu, cả hai đứng dậy, nhìn về phía nghĩa trang đang chìm trong bóng tối. Họ biết rằng cuộc hành trình còn dài, và những gì sắp tới có thể còn đáng sợ hơn rất nhiều. Song đó không phải là vấn đề cấp thiết nhất lúc này, là một điều tra viên, họ cần mọi chuyện sáng tỏ.