Nhân viên trên sân khấu đang đọc các mức giá đấu thầu theo số bảng được giơ lên. Cuối cùng, món đồ mà Diệp Miên ao ước, chiếc váy dạ hội màu vàng kim cũng đã đến. So với việc mặc, chiếc váy này có giá trị sưu tầm và nghiên cứu hơn.
Do đó, số lượng người đấu thầu không nhiều, đặc biệt là khí thế của Diệp Miên khi giơ bảng thầu rõ ràng là nhất quyết phải có được nó. Chiếc váy này đương nhiên đã thuộc về cô ấy.
Sau đó, một vài món trang sức và vương miện bình thường được đưa ra, nhưng Nguyễn Lệ vì tò mò về món đấu giá cuối cùng nên không mấy quan tâm đến những món này. Ban tổ chức cố tình giấu kín thông tin về món đồ cuối cùng để tăng phần hấp dẫn.
Nguyễn Thành đã đấu giá 3 triệu để mua một chiếc sườn xám do bậc thầy hội họa quốc gia vẽ, rõ ràng là món quà dành cho ai thì không cần nói ra cũng biết.
“Món đấu giá cuối cùng của chúng ta đến từ một người mua tư nhân hiến tặng, do ông Giang Nghi Hành từ Hồng Kông thu mua với giá cao. Bây giờ, chúng tôi sẽ tiết lộ vẻ đẹp lộng lẫy của món trang sức này.”
Trên màn hình lớn xuất hiện một chiếc nhẫn, viên kim cương màu hồng vuông vức trong suốt, ánh sáng rực rỡ, trọng lượng rất lớn, chất liệu tinh khiết đến mức tưởng chừng như không có thật. Cả khán phòng sôi sục hẳn lên.
Không chỉ vì chiếc nhẫn, mà còn vì cái tên “người mua tư nhân” kia, bởi lẽ đến lúc này, việc thay thế người thừa kế trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Thị mới thực sự hoàn tất.
“Giang Nghi Hành đã trở về rồi sao?” Diệp Miên nhíu mày.
“Có lẽ là về tiếp quản công ty sau khi tốt nghiệp.” Nguyễn Lệ cũng chưa nghe được tin tức này, hồi cấp ba bọn họ đều học cùng một trường, đặc biệt là lớp của họ, nổi tiếng là “lớp con nhà giàu.”
“May mà không học chung với cậu ta nữa.” Diệp Miên bên cạnh cười khẩy.
“Kim cương Fancy Vivid Purplish Pink, giá khởi điểm 80 triệu.”
Nguyễn Lệ hít sâu một hơi: “Đúng là những thứ đẹp đẽ đều vô giá, ngắm thêm vài lần trước khi có người mua mất.”
Diệp Miên không mấy hứng thú với trang sức: “Coi chừng chảy nước miếng ra ngoài kìa.”
“Vu khống tiên nữ, đánh chết bằng gậy.” Nguyễn Lệ ngồi đợi xem ai sẽ là người đủ khả năng mua được món trang sức đắt giá này. Vừa nói xong đã có người giơ bảng.
“Số 9, ông Nguyễn, giá 85 triệu.”
Nguyễn Lệ liếc qua phía đó, nhún vai không quan tâm, cô biết rằng Nguyễn Thành sẽ không mua chiếc nhẫn này cho Nguyễn Thư, vì giá tiền đã vượt quá mức ông ta đầu tư cho con gái mình. Đây chỉ là chiêu trò tỏ vẻ với bên ngoài, món trang sức này chắc chắn sẽ vượt quá 100 triệu, và sẽ có người đấu giá tiếp.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo: “Số 5, cô Minh, giá 90 triệu.”
Tuy nhiên, người ra giá không phải là chính chủ mà là một nhân viên đeo tai nghe giơ bảng thay.
“Quả nhiên, có người dù không còn thân phận tiểu thư nhà giàu, đến những nơi này cũng chỉ có thể đứng nhìn thôi.”
Nguyễn Lệ nghe thấy giọng nói này, liền quay sang nhìn, đúng là gương mặt quen thuộc, cô gái mà lần trước tại buổi tiệc đã bôi son dính lên răng. Cô đã nghe quá quen giọng nói này: “Chu Việt, cô thật giống nhân vật phụ, hễ tôi xuất hiện ở đâu là cô cũng phải lên tiếng cho bằng được.”
“Miệng lưỡi sắc bén.” Chu Việt hừ lạnh: “Chẳng phải cuối cùng thì cha cô sẽ mua cho con gái ruột sao, không thèm quan tâm đến cô à?”
“Ghen tị như thế, sao cô không tự giơ bảng đi, đừng có chăm chăm nhìn tôi.” Nguyễn Lệ nhìn lên sân khấu, giá đấu đã lên đến 110 triệu.
“Ai nói tôi không dám?” Chu Việt bị biểu cảm khinh thường của Nguyễn Lệ kích động, đầu nóng lên liền giơ bảng: “115 triệu.”
“115 triệu, lần thứ nhất!” Người dẫn chương trình cầm chiếc búa nhỏ trên tay.
Nguyễn Lệ nhướn mày nhìn vẻ căng thẳng của Chu Việt, đối với các gia đình bình thường ở Kinh Thị, đây không phải là con số nhỏ. Nếu mua một chiếc nhẫn về, Chu Việt chắc chắn sẽ bị gia đình chỉ trích nặng nề.
Chu Việt cũng không ngờ rằng không có ai tiếp tục đấu giá, người dẫn chương trình đã gõ búa lần thứ nhất: “115 triệu, lần thứ hai.”
Trong khi đang xem kịch hay, Nguyễn Lệ lại thấy tiếc nuối. Một viên kim cương hồng tuyệt như thế kia lại rơi vào tay Chu Việt, chắc chắn không thể phát huy hết vẻ đẹp của nó, hơn nữa sau này cũng không có cơ hội chiêm ngưỡng nó được nữa.
Người dẫn chương trình giơ tay lên chuẩn bị gõ búa lần thứ ba, khuôn mặt Chu Việt đỏ bừng vì lo lắng, nhưng không thể lật lọng trước mặt nhiều người như vậy được.
Bất chợt, người dẫn chương trình chạm vào tai nghe, sau đó xác nhận với nhân viên đứng trên tầng, rồi bất ngờ thông báo: “Người mua ẩn danh số 1, ra giá 140 triệu!”