Giọng nói vừa dứt, cả hội trường im lặng vài giây. Việc có người giấu mặt trực tiếp ra giá 140 triệu thật sự không phải ai ở Kinh Thị cũng có khả năng.
Nguyễn Lệ thấy Chu Việt rõ ràng đang thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười thu hồi ánh mắt, vốn dĩ chỉ định trêu chọc cô ta thôi, việc ai mua cũng chẳng liên quan gì đến mình.
“Trời ơi, không phải anh trai mình mua chứ?” Diệp Miên suy nghĩ một chút, trong số những người có khả năng làm chuyện ngốc nghếch này, chỉ có anh trai cô.
Người bình thường sẽ không mua những thứ không cần thiết như vậy, trừ khi Diệp Trạch thi thoảng có lên cơ điên dại mà tiêu hoang.
“Anh trai cậu mua làm gì?” Nguyễn Lệ chưa từng nghe Diệp Trạch có thói quen sưu tầm đồ.
Diệp Miên vắt óc suy nghĩ chỉ ra một khả năng duy nhất, nhìn về phía cô bạn bên cạnh với ánh mắt khó xử: “Liệu có khả năng nào là mua tặng cậu không?”
“Nếu vậy thì chắc chắn anh ấy có vấn đề về thần kinh.” Nguyễn Lệ suýt bật cười, khả năng này là không thể.
Dù Diệp Trạch có biết chuyện cô và nhà họ Phó sẽ hủy hôn, chắc chắn cũng không đến mức trực tiếp tặng cô một viên kim cương đắt giá như vậy.
“Một trăm bốn mươi triệu, lần hai! Nếu không có ai tiếp tục ra giá, chiếc nhẫn kim cương hồng độc nhất vô nhị này sẽ thuộc về người mua số 1.”
Cái gia này đã được coi là trên trời, nên tất nhiên không ai có ý định tiếp tục ra giá. Mọi người chỉ tò mò về người mua “số 1” này rốt cuộc là ai.
Dù là ẩn danh, nhưng chỉ cần nhìn vào số hiệu cũng có thể đoán được phần nào. Nguyễn Thư cũng chưa từng thấy một cảnh tượng lớn như vậy, hôm nay có thể mua được chiếc sườn xám đã khiến cô ta rất vui rồi, nên cô ta cũng không dám tham lam mong muốn chiếc nhẫn này.
Nhưng không thể tránh khỏi việc trong lòng có chút mong ước.
“Người mua ẩn danh này là ai vậy cha?” Cô ta ghé sang bên cạnh hỏi Nguyên Thành.
Nguyễn, với kinh nghiệm dày dạn ở Kinh Thị, đương nhiên cũng nhìn ra điều này. “Phó Hoài Châu chính là số 1. Nếu anh ta không có mặt, thì tự nhiên sẽ an bài người đấu giá. Nhưng hôm nay cũng thật sự cũng không nhìn thấy anh ấy.”
Nguyễn Thư càng thêm ghen tị, cô ta chỉ biết Kinh Thị xa hoa và phồn thịnh, hôm nay mới thực sự cảm nhận được điều đó. Nghĩ tới việc sau này có thể kết hôn với Phó Hành Xuyên, nếu Phó Hành Xuyên có thể tiếp quản nhà họ Phó sau Phó Hoài Châu, thì chẳng phải cô ta sẽ ở trên hàng vạn người sao?
Cô ta liếc nhìn về phía bên kia, nơi Nguyễn Lệ đang ngồi, quả nhiên ánh mắt của Nguyên Lệ cũng đang dán chặt vào chiếc nhẫn. Cô ta không có được, thì Nguyên Lệ lại càng không thể, điều này làm tâm trạng của cô ta lại vui vẻ trở lại.
Lúc này, trong phòng khách trên tầng hai, Thời Tuấn và Diệp Trạch nhìn xuống bên dưới mà ngẩn ngơ. Ban đầu, buổi đấu giá hôm nay không có gì thu hút họ, nhưng khi nghe nói rằng món đồ cuối cùng do nhà họ Giang mang đến, tự nhiên cũng phải cho mấy phần mặt mũi.
Dù sao, cơ hội hợp tác trong tương lai cũng không thiếu.
Phó Hoài Châu ngồi bên cửa sổ kính một chiều, nhìn xuống dưới. Kể từ khi viên kim cương hồng được công bố, ánh mắt của một số người không rời khỏi màn hình lớn, như mèo thấy cá khô.
Còn có một số người thậm chí không thể gọi tên, cứ nhảy múa không ngừng trước mặt họ.
“Tam ca, anh mua chiếc nhẫn này để làm gì?” Diệp Trạch thắc mắc. Mặc dù một trăm triệu trong đó có phần giá đấu của anh ấy, nhưng không ngờ cuối cùng lại là Phó Hoài Châu mua được.
Thời Tuân theo ánh mắt của Phó Hoài Châu nhìn xuống, quả nhiên, hai cô gái kia cũng có mặt, đặc biệt là Diệp Miên, cô ấy đang hào hứng ký tên và chờ đợi món đồ đấu giá được gửi về nhà. Là người duy nhất biết rõ sự thật trong số những người có mặt, Thời Tuân hôm nay hiếm khi không chế nhạo Diệp Trạch, bởi vì tối hôm đó, anh là người đã che giấu giúp cho hai người trong phòng.
“Không làm gì cả.” Phó Hoài Châu mặt mày tỉnh bơ, dưới kia đã bắt đầu công bố rằng viên kim cương đã được anh mua, anh nhẹ nhàng nâng tay, nhân viên ở cửa đi vào.
Anh dặn dò bọn họ vài câu, ánh mắt của nhân viên đầy vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Không làm gì, sao anh lại mua, để cầu hôn à?” Thấy Diệp Trạch vẫn còn hỏi, Thời Tuân đứng dậy khoác tay lên vai anh ấy: “Dưới kia hình như có chút náo nhiệt, sao chúng ta xuống xem thử?”
“Tôi không đi, chán lắm.”
Thời Tuân cũng không gấp gáp, nhẹ nhàng nói, “Giang Nghi Hành, Nguyên Lệ, Diệp Miên, thật náo nhiệt, hình như đều là bạn cùng lớp nhỉ?”
Diệp Trạh quay đầu nhìn, thì quả nhiên thấy ba người đang ngồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ, thấy họ trò chuyện rất thân thiết, anh ấy lập tức lấy áo khoác trên ghế sô pha lên: “Tôi xuống đây, hai cứ tự nhiên.”
Trong phòng chỉ còn lại Thời Tuân và Phó Hoài Châu.
“Tam ca, anh có thể che đi vết cắn trên cổ không? Nếu Diệp Trạch mà hỏi đến thì không biết giải thích sao đâu. Thời Tuân đứng sau anh, dùng điện thoại chụp một bức ảnh từ sau lưng Phó Hoài Châu.
“Cái gì?” Phó Hoài Châu nhận lấy điện thoại, lúc này mới nhìn thấy sau cổ mình có một dấu răng, chỉ có điều từ phía trước thì không thể nhìn thấy, ánh mắt anh trở nên sâu hơn.
Đã qua bao nhiêu ngày rồi mà vẫn còn rõ ràng, xem ra cắn rất mạnh.
Thời Tuân thấy ánh mắt của anh, khóe miệng run rẩy: “Chẳng lẽ anh không biết sao? Từ phía sau nhìn rất rõ, gần đây anh có đến công ty không?”
Phó Hoài Châu liếc anh ấy một cái, anh hầu như ngày nào cũng ở công ty. Hóa ra gần đây khi họp, anh thấy biểu cảm của các giám đốc có chút kỳ lạ, tưởng rằng chỉ vì cường độ công việc cao, xem ra vẫn là do công việc quá ít, nên mới có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
“Còn có, anh với Nguyễn Lệ có mối quan hệ gì vậy?“ Thời Tuân thực sự rất tog mò, bởi vì đây là lần đầu tiên anh thấy bên cạnh Phó Hoài Châu có xuất hiện người khác phái, mà cô ấy lại là vị hôn thê của cháu trai, còn nhỏ hơn anh tới tám tuổi.