Nguyễn Lệ không ngờ rằng mới chỉ cúi đầu một cái ở hội trường mà cũng có thể va phải người khác. Cô khẽ kéo tà váy của mình ra sau một chút để tránh lặp lại việc bị Phó Hoài Châu làm bẩn như lần trước.
“Ai mà biết lần nào cũng chạm mặt anh chứ.” Cô thấp giọng nói.
Người của ban tổ chức, vốn định chất vấn Nguyễn Lệ, khi thấy hai người họ quen biết nhau thì lập tức thay đổi thái độ: “Hôm nay chúng tôi đã không chuẩn bị khán phòng chu đáo, khiến cô đây phải sợ hãi rồi.”
Thời Tuân đứng bên cạnh, rút lại cái tay vốn định đỡ Nguyễn Lệ, rồi cười gượng: “Biết sớm hai người đều tới, còn bảo em mang quà đến làm gì?”
Phó Hoài Châu lúc này mới quay sang nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Chẳng phải tự cậu yêu cầu sao?”
Thời Tuân có chút xấu hổ, cúi đầu gãi mũi. Nguyễn Lệ thì tỏ vẻ nghi hoặc, vì vốn dĩ cô cũng không quen thuộc lắm với người nhà họ Thời. Chỉ nhờ có mối quan hệ thân thiết với Diệp Miên mà dần dần quen biết Thời Tuân, nhưng cũng chưa đến mức để anh ấy tặng quà cho cô.
“Ai bảo anh không nói rõ từ đầu.” Thời Tuân nhún vai.
Lúc sáng, khi anh đang ở công ty cùng Phó Hoài Châu, thấy trợ lý Tần mang hộp quà tới, anh đã tò mò hỏi vài câu.
“Anh định tặng quà cho cô gái nào sao? Đúng là chuyện hiếm thấy như cây vạn tuế nở hoa.” Ai mà không biết vị Tam thiếu gia nhà họ Phó này, gần 30 tuổi, mà bên cạnh chưa từng có bạn gái, thậm chí đến một lời đồn cũng không có.
“Anh vừa mới về Kinh Thị mà đã có người tình mờ ám rồi hả? Ai thế? Để em giúp anh đi đưa quà nhé? Tiện thể xem thử cô ấy là ai, vừa đúng lúc em cũng đang định ra ngoài tìm Nguyễn Lệ.” Thời Tuân định tiến tới nhìn kỹ hộp quà, nhưng bị Phó Hoài Châu chặn lại.
“Cậu tò mò lắm à?” Phó Hoài Châu nhướn mày nhìn Thời Tuân, như thể đã đoán được ý định của anh ấy.
“Đúng, đúng, em sẵn sàng cống hiến sức lực cho Tam ca.”
Mãi cho đến khi Thời Tuân đang ngồi trên xe, thì nhận được tin nhắn của Phó Hoài Châu, anh mới biết rằng người kia chính là Nguyễn Lệ. Anh không thể tưởng tượng nổi hai người này ngoài có mối quan hệ liên quan đến Phó Hành Xuyên, thì còn có liên quan gì khác. Giờ đây, anh cảm thấy trăm phần hối hận, không chỉ vì sự tò mò không được thỏa mãn mà còn vì phải chịu cảnh “giao cơm hộp” mà không có chút lợi ích nào.
Phó Hoài Châu hạ mắt, nhìn thấy cô gái trong bộ váy quen mắt, đúng là chiếc váy mà anh đã đưa cho cô sáng nay. Anh lập tức đoán ra cô là bạn nữ tạm thời của Thời Tuân.
“Cũng tạm thôi.” Anh nói, rồi thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Lệ biết anh đang nói về chiếc váy. Từ khi Phó Hoài Châu hứa sẽ chăm sóc cô, cô không còn cảm thấy sợ hãi khi đứng trước mặt anh nữa. Cô coi anh như một người trưởng bối tôn kính, chỉ cần ứng xử mọi chuyện khéo léo là có thể đối phó dễ dàng.
“Chiếc váy này rõ ràng rất đẹp.” Cô nói xong, âm cuối còn khẽ hừ một tiếng, mang theo chút kiêu kỳ của một cô gái trẻ.
Chiếc váy màu xanh lam nhạt được thiết kế với phần bả vai uốn lượn, ôm sát eo một cách tinh tế, lan toả xuống phần đuôi váy được chuyển sang màu trắng. Phần trên được khảm những viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, kết hợp cùng với vẻ dịu dàng cổ điển của Nguyễn Lệ, khiến cho ai nấy nhìn vào cô cũng phải ngẩn ngơ.
Thế nhưng, Phó Hoài Châu chỉ nói một cách nhàn nhạt ‘Cũng tạm thôi.’
Nhân viên công tác đứng bên cạnh không khỏi đưa mắt nhìn qua lại, không thể hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người. Rốt cuộc, bọn họ cũng chưa từng thấy ai dám nói chuyện như vậy với Phó Hoài Châu bao giờ.
Từ lúc vừa vào tiền sảnh, người đàn ông lạnh lùng ấy vẫn giữ thái độ bình thản, không hề bực bội. Ánh mắt của anh khẽ nhúc nhích, mang theo vài phần ý vị sâu xa, rồi nói: “Được một tấc lại muốn tiến một thước, đi vào thôi.”
Hai nhóm người cứ thế hướng về những lối đi khác nhau. Trước khi bước vào, Thời Tuân còn hỏi Nguyễn Lệ: “Hình như cô cùng Tam ca rất quen thuộc nhỉ? Có phải đã gặp nhau ở nhà họ Phó trước đây rồi không?”
Anh đã ra nước ngoài lâu như vậy, nên cô cũng không nhớ rõ đã gặp qua hay chưa. Nguyễn Lệ cũng không cảm thấy mình và Phó Hoài Châu có nhiều thân thiết: “Đó là chú nhỏ, có thể thân thiết được bao nhiêu chứ?”
Thời Tuân mặc dù không hoàn toàn hiểu, nhưng vẫn gật đầu, nhưng Nguyễn Lệ ở Kinh Thị cũng là một người được sủng ái có tiếng, rất được lòng mọi người.
“Tôi đi tìm chỗ ngồi đây.” Nguyễn Lệ xua tay với anh rồi tiến vào trong hội trường.