Chapter 104: Tây huyễn văn (10)
Tuy rằng bên ngoài đại sảnh đã xuất hiện một tầng kết giới, nhưng mọi người kỳ thật cũng không « bắt đầu thất kinh mà dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn đến hắn » gì gì đó như trong ảo tưởng của nam chủ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì bộ dáng Vương Thành hắn bị thống thận nhìn qua rất A Xìu [1 ], làm cho tất cả mọi người không tin người này là boss phản diện.
*[1 ] A Xìu.
Nguyên tác : thái tỏa (太挫). Tỏa (挫): thất bạt; khuất nhục, mờ nhạt.
Vương Thành lại thẹn quá hoá giận: “Các ngươi vì cái gì dùng cái loại ánh mắt này nhìn đến ta? ! Không tin ta tùy tùy tiện tiện là có thể gϊếŧ chết các ngươi hay sao ? Thật dễ dàng giống như bóp chết một con kiến !”
Kết quả mọi người tiếp tục dùng ánh mắt « nhìn thấy xà tinh bệnh » mà nhìn đến nam chủ, Vương Thành nhất thời hung tợn nói: “Là các ngươi bức ta !”
Nói xong, Vương Thành liền châm một tấm phù chú « một chút đều không khớp với sắc thái của tây huyễn thế giới », theo phù chú bốc cháy, trong đại sảnh cư nhiên có một người thân thể cũng đột nhiên bốc cháy theo.
Phù chú lập tức hóa thành tro tàn, mà người vừa rồi bốc cháy cũng đã 'ăn hành'.
Mọi người lúc này mới đã bị kinh hách, có không ít người lập tức cải biếи ŧɦái độ hèn mọn trước đó, quỳ xuống hướng nam chủ cầu xin tha thứ, còn có chút người âm thầm lấy kiếm nghĩ muốn đâm chết nam chủ, nhưng Vương Thành có hiến tế thuật gia tăng, lực lượng đã sớm cao đến không biết nhiều ít lần, mỗi lần đều có thể ở trước khi đối phương đâm chết hắn liền gϊếŧ chết đối phương.
Kỳ thật tối quỷ súc chính là Vương Thành mỗi lần gϊếŧ chết một người, lực lượng của người kia sẽ truyền cho Vương Thành, quả thực là kỹ năng siêu cấp BUG.
Mắt thấy trong đại sảnh đã xuất hiện thêm không ít cỗ thi thể, Lê Thanh đã sớm cơ trí lôi kéo Thù Lị Á trốn đến phía sau bức màn vừa dày vừa nặng, sợ bị nam chủ nhìn đến sau đó liền 'ăn hành'.
“Làm sao bây giờ?” Thù Lị Á lo lắng nhìn đến thảm trạng trong đại sảnh : “Cứ như vậy chúng ta sẽ chết ở chỗ này.”
Lê Thanh nói: “Không cần lo lắng, ít nhất tạm thời vẫn chưa tới phiên chúng ta.” Hơn nữa, hai nàng tốt xấu vẫn có loại « quang hoàn hậu – cung của nam chủ » gì gì đó đi…… Cũng sẽ không dễ dàng chết như vậy (⊙_⊙)
Quốc vương lại phẫn nộ, kêu ra hộ vệ bên người của mình —— mấy đại ma pháp sư đi ra vây ẩu nam chủ.
Nhưng đã bị lửa giận châm -Vương Thành- như thế nào lại có thể bị mấy đại ma pháp sư này đả đảo, nam chủ một đường gϊếŧ hết đám ma pháp sư và thủ vệ trên đường, rất nhanh đi đến trước mặt quốc vương.
Quốc vương kiên trì mà nói: “Ngươi nghĩ muốn đối ta làm cái gì? Ta chính là vương của vương quốc này ! Một vương thị gia tộc nhỏ nhoi, ta tùy tùy tiện tiện là có thể gϊếŧ chết!”
Vương Thành cười lạnh nói: “Ngươi còn nhớ đến năm đó ngươi vì tàng bảo đồ mà hại chết hai vợ chồng nhà kia hay không?”
Quốc vương chấn kinh mà nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là hài tử của bọn họ…… Đúng rồi, Không sai, hắn cũng là vương gia…… Ta cư nhiên đã quên loại chuyện này……”
Vương Thành trong mắt mang theo « hỏa diễm báo thù » mà nói: “Ngươi này 【 tít ——】đi tìm chết đi!”
Quốc vương vội nói: “Ta có thể đem con gái gả cho ngươi, cũng có thể đem vương vị tặng cho ngươi, chuyện quá khứ chúng ta cũng đừng tái so đo.” Thật giận, nếu hắn năm đó nhổ cỏ tận gốc thì tốt rồi.
Vương Thành lúc này có « nộ hỏa đan thân cẩu » gia tăng, không có khả năng nghe quốc vương nói ra một câu hai câu để xoa dịu ý chí báo thù của mình, trực tiếp liền rút kiếm đối quốc vương chém tới.
Không nghĩ tới, quốc vương thoạt nhìn « nhược bất lạp kỉ » [ 2] kỳ thật cũng là một kiếm sĩ, hắn từ phía dưới vương tọa lấy ra một thanh kiếm, liền cùng nam chủ đối kháng.
*[ 2] nhược bất lạp kỉ (弱不拉几). Yếu ớt đến nỗi không thể rời ghế.
Thù Lị Á thấy thế mở to hai mắt, gấp đến mức lao ra ngoài: “Phụ vương!”
Lê Thanh nhất thời bưng kín lấy miệng của nàng, thấp giọng nói: “Không được, ngươi hiện tại đi ra ngoài, có thể liền như vậy bị Vương Thành gϊếŧ.”
Thù Lị Á chảy xuống hai hàng nước mắt, nàng yên lặng cầm lấy tay của Lê Thanh, dùng ánh mắt thống hận mà nhìn đến Vương Thành: ” Chi cừu hôm nay, ta cả đời cũng sẽ không quên!”
Nói xong, Thù Lị Á liền kéo Lê Thanh hướng cửa ngầm bên cạnh đi đến.
Lê Thanh có chút nghi hoặc mà nhìn đến nàng: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Thù Lị Á cắn răng mà nói: “Nếu phụ vương không cẩn thận cứ như vậy chết đi, ta cũng phải sống sót vì hắn báo thù!”
Hai người liền như vậy đi về phía tầng hầm ngầm, cuối cùng xuất hiện ở trước mắt các nàng chính là một ma pháp trận.
Thù Lị Á vẻ mặt đứng đắn hẳn lên: “Tuy rằng nói cả tòa hoàng cung đều đã bị kết giới của tiện – nhân Vương Thành kia bao vây, nhưng ta nghĩ ma pháp trận này hẳn là còn có thể dùng được.”
“Ma pháp trận này là?”
“Ma pháp trận này là ma pháp trận « ở thời điểm khẩn cấp đi thông thành thị bên cạnh »……” Thù Lị Á thở dài nói: “Không nghĩ tới cũng có ngày nó hữu dụng như hôm nay……”
“Chúng ta đây đi nhanh đi.” Lê Thanh đã biết quốc vương người này nhất định sẽ tắt thở, tâm tình cũng không khỏi khẩn trương lên, chuyện tới bây giờ nam chủ nói không chừng đã chú ý tới chuyện các nàng không ở trong đại sảnh.
Muốn nói người mà Vương Thành rất muốn gϊếŧ, trừ bỏ kia quốc vương đại khái chính là nàng…… Đó chính là « hoành đao đoạt ái còn thêm thống thận chi cừu » a, tuyệt đối bất tử bất hưu [3 ] ∑(っ °Д °;)っ
*[3 ] bất tử bất hưu (不死不休). Nếu còn chưa gϊếŧ chết liền không ngừng tay.
Thù Lị Á xoa xoa nước mắt, từ trong « không gian giới chỉ » lấy ra mấy khối ma hạch cao cấp, đem khảm ở chỗ hổng trên ma pháp trận.
Ma pháp trận chỉ chốc lát sau liền trở nên sáng rõ, Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, lôi kéo Thù Lị Á cùng nhau bước lên trên ma pháp trận.
Ma pháp trận quang mang càng ngày càng sáng, hai người cũng cảm thấy áp lực quanh thân càng lúc càng lớn, động tác đều trì hoãn không ít.
Thù Lị Á có chút lo lắng nói: “Nếu Vương Thành kia hiện tại tìm đến chỗ tầng hầm ngầm này liền không xong.”
Lê Thanh: “…… ! !” Công chúa a! ! Ngươi vừa nói ra chí tử FLAG a! ! Hiện tại xong rồi QAQ!
Quả nhiên, lời này của Thù Lị Á âm vừa lạc hạ, thân ảnh của nam chủ giống như quỷ đói dưới địa ngục [4 ], liền xuất hiện ở trên bậc thang của tầng hầm ngầm.
*[4 ] quỷ đói dưới địa ngục.
Nguyên tác : đích ngục ngạ quỷ (地狱饿鬼)
“Hừ, đừng nghĩ liền như vậy rời đi!” Vương Thành gắt gao trừng mắt nhìn Lê Thanh, trực tiếp rút ra một mũi tên nhọn đang bốc cháy hừng hực loại hỏa diễm màu đen, nháy mắt hướng Lê Thanh bên này phóng đến.
Lê Thanh: “Ngươi dù gì cũng thân là nam chủ cư nhiên lại đối nữ chủ ra tay!” Vãi tèo, Vương Thành người này khi nào thì có được loại vũ khí có thể so với thần khí như này, bị tiễn kia bắn tới tuyệt đối là tắt thở nha ヽ(≧Д≦)ノ
Mắt thấy tiễn sắp đâm đến trong thân thể Lê Thanh, Lê Thanh liền không nhịn được mà nhắm hai mắt lại.
Nhưng ngay sau đó, đau đớn theo dự đoán cũng không đến, Lê Thanh có chút kinh ngạc mở to mắt, liền nhìn đến Thù Lị Á ở trong khoảnh khắc vừa rồi đã chắn phía trước thân thể của nàng, chặn tất cả công kích của nam chủ.
Lê Thanh chấn kinh nhìn đến nàng: “Thù Lị Á! ! ——”
Thù Lị Á trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh, mày cũng gắt gao nhăn lại, nhưng nàng lại vẫn mang theo mỉm cười mà nhìn đến Lê Thanh, trong miệng nhẹ giọng nói: “Thay, thay ta cùng phụ vương báo thù……”
Nhưng vào lúc này, Truyện Tống Trận quang mang triệt để sáng lên, tầm nhìn của Lê Thanh triệt để bị bạch quang che khuất.
Đợi sau khi lực đạo xé rách thân thể biến mất, Lê Thanh ngã xuống trên cỏ.
Nhìn đến bầu trời xanh trong [5 ], Lê Thanh lập tức ngồi dậy, liền thấy được Thù Lị Á đang bất tỉnh nhân sự ở bên cạnh.
*[5 ] bầu trời xanh trong.
Nguyên tác : bích lam như tẩy đích thiên không (碧蓝如洗的天空)
Sắc mặt Thù Lị Á trắng bệch một mảnh, miệng vết thương trên người cũng đang điên cuồng chảy ra máu tươi, mũi tên mang hỏa diễm màu đen vẫn còn đâm vào bả vai của nàng.
Lê Thanh cắn chặt răng, lập tức xé mở lớp y phục trên bả vai Thù Lị Á, liền nhìn đến làn da xung quanh miệng vết thương đã bị nhiễm đen.
Thù Lị Á mở mắt, suy yếu nhìn đến Lê Thanh: “Ta đại khái, đã không sống nổi……”
Lê Thanh tuy rằng biết chính mình muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải gϊếŧ chết nữ phối, nhưng thật sự đến lúc đối phương phải chết, nàng ngược lại liền trở nên không đành lòng .
“Đừng nói lời thừa, ngươi nhất định có thể sống tiếp.” Lê Thanh đột nhiên nghĩ tới: “Ngươi không phải còn có nước thánh hay sao ? Chỉ cần dùng kia tuyệt đối sẽ không có vấn đề.”
Thù Lị Á thở dài nói: “Nước thánh căn bản không mang theo được…… Phụ cận cũng không có thần điện nào…… Ta hẳn là không còn thuốc chữa…… Nhưng, trước khi ta chết, ta có một sự kiện cuối cùng muốn nhờ vả ngươi.”
Lê Thanh ánh mắt một trận chua xót, nàng nhẹ giọng mà nói: “Ngươi nói đi, ta nhất định đều đáp ứng ngươi.”
Thù Lị Á nghe vậy mắt sáng rực lên, nàng đột nhiên bộc phát ra khí lực bắt lấy vạt áo của Lê Thanh, kích động nói: “Cùng ta làm một chút chuyện【 tít ——】đi, bằng không ta chết cũng chết không cam lòng.”
Lê Thanh: “……” Nàng trong nháy mắt này quả thực nghĩ đến Thù Lị Á là đang giả vờ
bị thương ! ! Vì cái gì vào loại thời khắc sinh tử này còn muốn đề xuất loại lời thoại phá hư không khí như vậy a, làm sao bây giờ, hảo nghĩ muốn đem Thù Lị Á từ trong lòng ném ra ngoài! !
Thù Lị Á nhíu mày mà nói: “Chẳng lẽ nói ngươi không muốn? Vừa rồi còn hảo hảo đáp ứng, hiện tại liền đổi ý, ta chính là vì ngươi mà thiếu chút nữa chết đi…… Khụ khụ khụ……”
Kích động nói mấy câu, Thù Lị Á liền hộc ra mấy ngụm máu tươi màu đen.
Lê Thanh đành phải án trụ bả vai của Thù Lị Á, không biết là nên bi thương hay là nên thổ tào, nói: “Kia Thù Lị Á…… Tùy tiện ngươi thôi……”
******
Trải qua chuyện « như vậy như vậy » tới một nửa, sau đó, quả nhiên Thù Lị Á cũng hóa thành quang điểm chui vào bên trong thân thể của Lê Thanh.
Lê Thanh: “……” Tổng cảm giác giống như đang làm loại chuyện « không thể gặp người », này rốt cuộc có phải là tà công có thể vào lúc 【 tít ——】 mà hấp thu sinh mệnh chi lực của người khác, hay không a ∑(っ °Д °;)っ
Trải qua chuyện quỷ súc như vậy, bi thương trước đó đã sớm biến mất không còn một mảnh ! !
【 Yên tâm đi…… Nam chủ mới là, lực lượng mà ngươi hấp thu chính là thoạt nhìn là ngươi, kỳ thật đều là cấp cho 【 tít ——】 nữ thần trong thân thể ngươi. 】
Lê Thanh: “…… Cho dù ngươi có nói như vậy đi nữa ! !”
【 Hiện tại, linh hồn nữ phối đã tìm được hai mảnh, kế tiếp, các mảnh linh hồn còn lại là ba người : Hắc Ám Nữ Thần, Long tộc thiếu nữ, Tinh Linh Tộc công chúa, thỉnh hảo hảo cố lên ↖(^ω^)↗】
“Ân…… Ta nhớ rõ hình như còn có cái gì Tê giác muội tử, Mỹ nhân ngư muội tử, Thiên sứ muội tử, các nàng đâu ?” Tuy rằng nhân số chỉ có ba người cũng thật cao hứng, nhưng Lê Thanh là một thiếu nữ « rất có tinh thần ham học hỏi ». [6 ]
*[6 ] ham học hỏi.
Nguyên tác : ngận hữu cầu tri dục đích thiểu nữ (很有求知欲的少女)
【 Như ngươi thấy đấy…… Chính là nhân số hậu – cung của nam chủ quá nhiều! ! Cho nên, liền ấn trình tự mà chọn lựa năm muội tử trước đó đã lên sân khấu a, bằng không nhiều muội tử như vậy, không biết đến bao giờ mới có thể cưa đổ hoàn…… Đúng rồi, không được thổ tào! 】
Lê Thanh: “……” Đáng giận a, hảo nghĩ muốn thổ tào, vì cái gì hệ thống lúc này phải nói ra lời thoại như vậy! Quả thực đoạn tuyệt đường lui của nàng.
Mặt khác, cảm giác mấy muội tử lên sân khấu ở đoạn sau có chút đáng thương a, cảm giác trực tiếp biến thành quả phụ…… Không không không, nàng đây là trực tiếp cứu vớt đám muội tử « từ chốn nước sôi lửa bỏng, thiếu chút nữa bị nam chủ phao », như thế nào lại có thể nghĩ như vậy! !
Bất quá chỉ còn lại có ba người, hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này xem ra sẽ rất nhanh, bất quá nam chủ đã có được BUG kỹ năng,không biết có phải hay không rất khó gϊếŧ…… Lê Thanh lâm vào bên trong suy nghĩ sâu xa.