Chapter 103: Tây huyễn văn (9)
Lê Thanh: ” Chờ đã!” Kịch tình phát triển vì cái gì lại hoàng – bạo nhanh như vậy a ∑(っ °Д °;)っ
“Có cái gì phải chờ, yến hội gì gì đó đừng để ý.” Đoạn Ngưng gợi lên một mạt tươi cười.
—— lạp đăng trong truyền thuyết ——-
Vào lúc đang làm chuyện 'từ cổ xuống dưới' [1] không thể miêu tả đến một nửa, Đoạn Ngưng đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, bên môi liền chảy xuống máu tươi.
* [1] từ cổ xuống dưới . Nguyên tác : bột tử dĩ hạ (脖子以下)
Lê Thanh cảm nhận được chấn kinh: “Ngươi, ngươi làm sao vậy? Như thế nào lại đột nhiên hộc máu ?!”
“Ta cũng không biết……” Đoạn Ngưng cắn chặt răng, nàng gắt gao ôm lấy ngực của mình, bắt đầu ngồi ở bên cạnh từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Lê Thanh vội nói: “Bằng không ta hiện tại liền mang ngươi đi tìm nữ tu sĩ, để cho nàng giúp ngươi xem xem……”
【 Không được _(:з)∠)_ sự tình đã vô pháp vãn hồi rồi! 】
“Cái gì?” Lê Thanh kinh ngạc ở trong đầu cùng hệ thống trao đổi : “Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta Đoạn Ngưng nàng có cái gì gọi là bệnh tim bẩm sinh [2], một khi hưng phấn sẽ 'ăn hành' hay sao !”
* [2] bệnh tim bẩm sinh. Nguyên tác : tiên thiên tính tâm tạng bệnh (先天性心脏病)
Tuy rằng nàng phải gϊếŧ nữ phối mới có thể lấy được mảnh linh hồn, nhưng nếu Đoạn Ngưng thật sự chết như vậy, chẳng phải là thực mất mặt……
【 Kỳ thật phía trước đó vẫn chưa nói cho ngươi biết, trừ bỏ chuyện độ hảo cảm đạt đến một trăm liền gϊếŧ chết đối phương, ngoài ra…… Thiết định của thế giới này là độ hảo cảm vượt qua 70 sau đó sẽ phát sinh một ít chuyện không trong sáng, linh hồn của【 tít ——】 nữ thần sẽ xảy ra tiềm thức bạo động, sau đó sẽ phát sinh đủ loại biến hóa…… Dù sao ngươi hiện tại đã vô pháp ngăn cản nàng 'ăn hành'. 】
Lê Thanh cảm nhận được cảm tình của mình đã bị lừa gạt, cực kỳ bi thương nói: “Loại chuyện này nói sớm một chút có được không! !” Nếu nàng là một nam nhân thật sự sẽ bị dọa đến bất lực đi……
Đoạn Ngưng lại nôn ra vài ngụm huyết, liền ở lúc mắt thấy nàng muốn 'ăn hành', ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên cực nóng.
Lê Thanh cẩn thận tiếp cận lại đây: “Đoạn lão sư, ngươi còn có di ngôn gì hay sao……” Tổng cảm giác có điểm thực có lỗi với Đoạn Ngưng a…… Loại thiết định chết tiệt này.
Ánh mắt Đoạn Ngưng trong khoảnh khắc trở nên dị thường phức tạp, thiên ngôn vạn ngữ của nàng hóa thành một tiếng thở dài, tay cũng gắt gao bắt lấy tay của Lê Thanh, thấp giọng nói: “Chờ ta…… Khụ khụ khụ……”
Nhìn đến thân thể của đối phương hóa thành quang điểm phiêu tán ở trong không trung, giống như quang điểm của nữ thần trước đó, liền chui vào trong thân thể của Lê Thanh.
Sau khi quang điểm tiến vào thân thể, Lê Thanh cũng cảm nhận được lực lượng của thân thể tăng cường không ít.
Lê Thanh: “……” Cho nên, đây là cái gì a! ! Loại tà công chuyên môn sát muội tử để tăng cường nội lực của mình hay sao ? !
【 Chờ ngươi cưa…… Cưa đổ xong tất cả nữ phối, lực lượng trong thân thể là có thể sánh với thần, đến lúc đó đối phương cũng có thể sống lại…… 】 Hệ thống không cẩn thận mà lỡ miệng tiết lộ. [3]
* [3] lỡ miệng tiết lộ. Nguyên tác : thuyết lậu liễu chủy (说漏了嘴)
“Tuy rằng cảm giác ngươi nói có đạo lý, nhưng ta vẫn cảm giác khá quỷ súc a! !” Lê Thanh cảm nhận được ác ý của thế giới.
Sau khi tỉnh táo lại, Lê Thanh đột nhiên nhớ tới đêm nay còn có yến hội khá trọng yếu, lập tức cầm lấy y phục trên giường mặc vào, xuyên đến một nửa, sau đó nàng phát hiện chính mình mặc lầm nam trang mà Đoạn Ngưng mặc đến……
“Quên đi!” Lê Thanh lắc đầu, thời gian đã không còn, đã không kịp thay quần áo.
Vì thế Lê Thanh liền như vậy trực tiếp mặc nam trang chạy ra ngoài.
Xe ngựa của Đoạn Ngưng đang dừng ở bên ngoài đồ thư quán, dưới ngọn đèn hôn ám, mã xa phu không thấy rõ, còn tưởng rằng Lê Thanh chính là Đoạn Ngưng, vì thế trực tiếp mở ra xe ngựa hướng hoàng cung chạy đến.
Học viện ma pháp của hoàng gia liền tu kiến ở bên cạnh hoàng cung, chỉ chốc lát sau xe ngựa đã đến nơi, Lê Thanh vội vàng từ trên xe nhảy xuống, hướng trong vương cung chạy tới.
Lê Thanh thở hổn hển đỡ lấy cửa mà thở dốc, liền nhìn đến trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy đã có không ít người ăn mặc xa hoa đả phẫn tinh trí, mà quốc vương thì đang hân hân hoan hoan ngồi ở trên vương vị, bên cạnh hắn có một người mặc âu phục phớt hồng mãn kiểm không hứng thú đang đứng – Thù Lị Á công chúa.
Yến hội đã bắt đầu được một đoạn thời gian, vũ vừa khiêu hoàn, quốc vương mỉm cười đem Vương Thành thỉnh đi lên .
Thù Lị Á cắn cánh môi, hung tợn trừng mắt Vương Thành, mà kẻ đã trải qua hoán đổi nhân cách [4]- Vương Thành- dùng biểu tình tựa tiếu phi tiếu mà nhìn đến nàng, càng làm cho Thù Lị Á nổi trận lôi đình.
* [4] hoán đổi nhân cách. Nguyên tác : nhân cách chuyển hoán (人格转换)
Quốc vương dùng ánh mắt « nhìn thấy con rể » mà nhìn đến nam chủ: “Ta nghĩ có một số người có lẽ đã biết, mục đích tổ chức yến hội hôm nay chính là vì giúp công chúa chọn lựa vị hôn phu……”
Nghe được quốc vương nói ra những lời này, Lê Thanh lập tức vọt đến: “Khoan đã nào!”
Nhất thời tầm mắt mọi người ở đây đều tập trung ở trên người Lê Thanh, bởi vì thiết định của văn này là « muội tử xuyên nam trang người khác nhất định nhìn không ra đến nàng là nữ, hán tử xuyên nữ trang người khác tuyệt đối nhìn không ra đến hắn là nam », cho nên, mọi người cư nhiên cũng chưa nhìn ra được Lê Thanh là ai.
Chỉ có Thù Lị Á mắt sáng rực lên, trên mặt cũng nổi lên vài tia ửng hồng.
Quốc vương nhíu mày mà nói: “Ngươi là ai?” Cư nhiên dám đánh gãy lời hắn nói, quả thực là không muốn sống chăng.
“Ta là ai cũng không trọng yếu!” Lê Thanh trang mô tác dạng [5]mà nói: “Nhưng ta hôm nay tới là để làm một chuyện rất trọng yếu, ta muốn dẫn công chúa điện hạ đi !”
* [5] trang mô tác dạng (装模作样). Giả vờ giả vịt.
Thù Lị Á mở to hai mắt, có chút không thể tin được mà bưng kín miệng mình.
【 Thù Lị Á độ hảo cảm +50, độ hảo cảm hiện tại là 100. 】
Quốc vương không nghĩ tới cư nhiên ở trong yến hội còn có người đến quấy rối, mà hắn quay đầu lại nhìn đến Thù Lị Á một bộ xuân tâm đãng dạng, nhất thời vừa sợ vừa giận mà nói: “Thù Lị Á, này dã nam nhân rốt cuộc là ai?”
Thù Lị Á không chút do dự nhảy xuống, quay đầu lớn tiếng nói: “Nàng mới không phải cái gì dã nam nhân, nàng là luyến nhân của ta ! Ta mới không cần cùng cái gã Vương Thành gì gì đó kết hôn!”
Quốc vương quả thực là khí tạc phế [6]: “Hộ vệ? ! Hộ vệ đâu? Đem dã-nam-nhân kia bắt lại cho ta !”
* [6] khí tạc liễu phế (气炸了肺). Giận banh phổi.
Lê Thanh: “……” Tổng cảm giác hiện tại đang xem cái phim truyền hình « vừa cẩu huyết lại phi logic » gì gì đó a, hơn nữa nhân thiết này của quốc vương giống hệt như mẹ của nam chủ trong tổng tài văn.
Thù Lị Á cao hứng nhào đến trong lòng Lê Thanh, Lê Thanh mắt thấy hộ vệ sẽ lại đây vây ẩu chính mình, vội nói: “Kỳ thật quốc vương bệ hạ ngươi sở dĩ lựa chọn Vương Thành làm nữ tế, đơn giản là nhìn trúng thiên phú của hắn, chính là ta tin tưởng thiên phú của ta cũng không thua gì hắn, bằng không để cho ta tới cùng hắn so tài một trận, xem xem ai có thể thắng lợi!”
Quốc vương như thế nào lại có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện có người khiêu chiến uy nghiêm của mình, hung tợn nói: “Ngươi câm miệng cho ta!”
Vương Thành cũng cười tủm tỉm nói: “Không bằng để cho ta đến cùng nàng so tài một trận đi, nếu ta thua, vậy chứng minh ta vẫn chưa đủ tư cách cưới công chúa.”
Nam chủ nói lời này kỳ tích khiến quốc vương đã bình tĩnh lại, hắn suy xét một chút sau đó cảm thấy rằng biện pháp này cũng không sai, nhất thời đã gật đầu đáp ứng.
Vì thế, các quý tộc đến dự tiệc đang trợn mắt há mồm đều thối lui đến một bên, lưu lại chỗ trống ở giữa để Lê Thanh cùng Vương Thành giao thủ.
Thù Lị Á khẩn trương nhìn Lê Thanh liếc mắt một cái: “Ngươi phải cẩn thận một chút a. Tuy rằng Vương Thành người này nhìn qua thực xuẩn, bất quá hắn vẫn là có điểm thực lực…… Hơn nữa ở trên người hắn luôn phát sinh một ít chuyện tà môn.”
“Không việc gì.” Lê Thanh cầm lấy tay Thù Lị Á : “Ta nhất định có thể thắng lợi !”
Kịch tình này bắt đầu được hơn phân nửa, Vương Thành còn chưa kịp thoát ly nam nhân độc thân hiển nhiên đã hắc hóa, hắn rút ra trường kiếm, chọn mi nhìn đến Lê Thanh: “Đến cùng ta giao thủ đi, công chúa điện hạ nếu thấy được bộ dáng ta thắng lợi cũng nhất định sẽ minh bạch chính mình yêu lầm người rồi.”
Thù Lị Á đối diện với hắn làm cái mặt quỷ .
Lê Thanh cũng lấy ra trọng kiếm của Đoạn Ngưng, hướng phía trước đi đến vài bước: “Ai thua ai thắng còn không nhất định đâu, ngươi đừng quá tự cao.”
Tiếp đó hai người liền bắt đầu hỗ ẩu, sau khi giao thủ hơn mười chiêu, hai người cư nhiên ngang tài ngang sức, vì thế Vương Thành liền ánh mắt tối sầm lại, ngấm ngầm xuất ra ma pháp, biến ra một băng trùy ở phía sau lưng Lê Thanh.
Thù Lị Á vội nói: “Cẩn thận ! Kia Vương Thành dùng ma pháp!”
Lê Thanh cũng cảm nhận được hàn khí ở phía sau, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, nàng lập tức từ trong « không gian giới chỉ » lấy ra một chiếc đũa, âm ngoan hướng thận của nam chủ mà đâm tới.
Vương Thành phát ra một tiếng kêu thảm thê lương, sau đó ôm lấy thận quỳ xuống trên mặt đất, mà băng trùy sắp chạm đến Lê Thanh cũng không chịu khống chế mà rơi xuống mặt đất, nứt ra thành vài mảnh.
Lê Thanh thanh sảng lắc đầu phát, dùng ánh mắt tự hào mà nhìn đến Thù Lị Á: “Công chúa, ta thắng rồi.”
Thù Lị Á cảm động nhìn đến nàng: “Ngươi thật sự là anh hùng của ta.”
Mặt khác quý tộc: “……” Người này thắng được cũng quá âm hiểm đi! ! Hơn nữa sau khi thắng cư nhiên còn như vậy không biết xấu hổ mà tranh công! !
Sắc mặt quốc vương cũng thập phần khó coi, không nghĩ tới, vị nữ tế hợp ý mà hắn chọn cư nhiên dùng phương thức thua cuộc mất mặt như vậy, hơn nữa thận bị thương tới rồi cũng rất khó cam đoan hắn sau đó còn có thể nối dõi [7] hay không……
* [7] nối dõi.
Nguyên tác : ngận nan bảo chứng tha dĩ hậu hoàn năng bất năng nhân đạo (很难保证他以后还能不能人道)
Thù Lị Á công chúa dùng ánh mắt kích động mà nhìn đến quốc vương: “Phụ vương, lần này ngươi nguyện ý để ta và nàng cùng một chỗ hay không? !”
Quốc vương thở dài: “Tùy ý ngươi thì được rồi.” Tình huống hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, hơn nữa, tuy rằng tên kia thực cuồng vọng lại có chút âm hiểm, nhưng tốt xấu vẫn là có thực lực…… đi.
Thù Lị Á lập tức cao hứng ôm lấy Lê Thanh, các quý tộc bên cạnh cũng đều lại đây chúc mừng, mà nam chủ bị thống thận quỳ trên mặt đất không ai quan tâm. [8]
* [8] không ai quan tâm. Nguyên tác : vô nhân đáp lí (无人搭理)
Vương Thành mắt thấy Lê Thanh như vậy trở thành nhân sinh doanh gia, nhất thời khuôn mặt đen hơn phân nửa, sau đó hắn đột nhiên ôm lấy thận đứng lên, cuồng tiếu: “Ha ha ha ha ha ha ha ha vốn hôm nay còn định buông tha cho các ngươi, không nghĩ tới các ngươi cư nhiên không biết tốt xấu như vậy, sau đó chết cũng đừng trách ta!”
Thù Lị Á dùng ánh mắt « nhìn thấy xà tinh bệnh » mà nhìn đến hắn: “Ngươi là làm sao vậy?”
Vương Thành cắn chặt răng, bày ra tư thế khốc huyễn mà nói: “Ta đã sớm thiết lập ma pháp trận bên ngoài hoàng cung, chỉ cần ta nguyện ý, mấy người các ngươi đều phải hóa thành dưỡng liệu [9]tế thần, ha ha ha ha ha.”
* [9] dưỡng liệu (养料). Thức ăn; Chất dinh dưỡng.
Lê Thanh: “…… Eh Eh Eh ? !” Này chẳng lẽ chính là ngoại quải mà nam chủ tìm được ở chúng thần di tích hay sao ? ! ∑(っ °Д °;)っ
Chính là, hình như phương thức sử dụng của ngoại quải trong nguyên tác không phải ác độc như vậy a! !
【 Đó là bởi vì nam chủ hiện tại là đan thân cẩu trong lòng thống khổ, cho nên, liền sử dụng thủ đoạn tối ác độc. Ở trong nguyên tác, hắn bởi vì có muội tử, cho nên, liền còn có một tia nhân tính. 】 Hệ thống giải thích mà nói.
Lê Thanh: “……” Cho nên nói, kịch tình hiện tại rốt cuộc là làm sao vậy! ! Vương Thành người này rõ ràng là nam chủ, kết quả biểu hiện lại giống hệt như một nhân vật phản diện nha ! !
Mọi người vốn đang không tín nhiệm lời này của nam chủ, đều cho rằng hắn là bị thống thận đã bị đả kích tinh thần mà phát điên, nhưng lúc một người thử rời đi đại sảnh, lại chấn kinh phát hiện cửa của đại sảnh bao trùm một tầng kết giới, hoàn toàn không có biện pháp đi ra ngoài.
Nam chủ lãnh khốc cười cười, nói ra một câu thoại vô cùng cẩu huyết : “Sang năm, hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi, ha ha ha ha ha.”