Chapter 102: Tây huyễn văn (8)
Đang nghĩ phải làm sao trả lời Vương Thành, Truyện Tống Trận liền lập tức phát ra quang mang chói mắt, hai mắt Lê Thanh chỉ có thể nhìn đến một mảnh trắng xoá.
Lê Thanh: “Trời à!” Hai mắt đều sắp bị chọc mù, muốn bắt đầu dịch chuyển cư nhiên cũng không nói một tiếng.
Ở một trận lực đạo tựa như muốn xé rách thân thể, sau đó, áp lực trên người Lê Thanh nhỏ không ít, khôi phục trạng huống bình thường.
Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, mở mắt ra đến, liền nhìn đến chính mình đang ở bên trong đại sảnh của một tòa vật kiến trúc thuần trắng, này đại sảnh nhìn qua có chút hoang vắng, đám dây tùy ý quấn quanh cột, ánh nắng từ lỗ hỗng trên nóc nhà chiếu xuống đến, ở trên vách tường màu trắng phản chiếu ra quang mang sáng lạn.
“Nơi này chính là chúng thần di tích đi.” Lê Thanh đứng dậy.
Ở viễn cổ quá khứ, thế giới này từng có không ít thần, sau đó thì, chúng thần vì tranh đoạt tín chúng và các loại tài nguyên mà bạo phát chiến tranh, bây giờ trên thế giới chỉ còn lại có Quang Minh Thần và Hắc Ám Thần. Còn có, Tinh Linh tín ngưỡng -Sinh Mệnh Nữ Thần, thú nhân tín ngưỡng- Thú Thần, long tộc tín ngưỡng -Long Thần, hải tộc tín ngưỡng -Hải Thần.
Trừ bỏ Quang Minh Thần và Hắc Ám Thần là hai vị thần « trời sinh là oan gia » [1 ], mỗi ngày tranh đoạt lãnh thổ, ngoài ra, các thần khác đều phi thường mờ nhạt [ 2].
*[1 ] trời sinh là oan gia
Nguyên tác : lưỡng cá thiên sinh bất đối đầu đích thần (两个天生不对头的神)
Thường nghe đến thành ngữ “bất thị oan gia bất đối đầu” (不是冤家不对头).
*[ 2] mờ nhạt. Nguyên tác : đê điều (低调)
Chúng thần di tích chính là nơi mai táng các vị thần đã chết đi, một không gian kỳ diệu, nghe đồn ở trong này nếu tìm được thần cách của thần là có thể thành thần.
Bất quá căn bản cũng không có dễ dàng như vậy, thần cho dù chết đi quanh thân cũng là tràn ngập thần lực, người thường đυ.ng chạm đến thi thể của thần chỉ có một kết cục là thân thể tạc liệt mà chết mà thôi, đại bộ phận người cho dù là đến đây có thể làm đến nhiều nhất cũng chỉ là mang đi một ít thần khí thôi.
Vương Thành tuy rằng không có ở trong này tìm được thần cách, nhưng đã tìm được phương pháp có thể cướp lấy thần lực từ chỗ các vị thần.
Lê Thanh nhìn nhìn xung quanh, nhất thời cảm nhận được một trận tang thương, này phụ cận căn bản là không có bóng dáng của nam chủ…… Xem ra trong lúc dịch chuyển, hai người cũng đã bị phân khai, hiện tại nàng muốn ở chỗ chúng thần di tích « nguy hiểm tứ phía » này tìm được nam chủ căn bản là chuyện không có khả năng ! !
“Quên đi.” Lê Thanh đả khởi tinh thần: “Cho dù không có nam chủ ở đây, ta không tin một mình ta lại tìm không ra ngoại quải.”
Vì thế Lê Thanh liền bắt đầu đi lại ở bên trong thần điện này, một phút đồng hồ sau, nàng phát hiện ở trung tâm thần điện bày ra một pha li quan [3 ], xung quanh còn có hoa tươi đủ mọi màu sắc đang nở rộ.
*[3 ] pha li quan ( 玻璃棺). Cỗ quan tài làm bằng chất liệu thủy tinh.
Lê Thanh không khỏi lui ra phía sau vài bước: “…… Khoan đã nào, này cũng tìm được quá nhanh đi, ta cuối cùng cảm giác có cái gì âm mưu.”
Ở tại chỗ do dự vài phút, Lê Thanh nhặt lên một hòn đá trên mặt đất, từ rất xa mà hướng pha li quan phóng tới.
Pha li quan kim quang chợt lóe, hòn đá cũng tùy theo mà hóa thành mảnh vụn, phiêu tán trong không trung.
Lê Thanh thấy được kết cục thê thảm của hòn đá, lại càng không dám đến gần, chính là liền như vậy rời đi, nàng lại không cam lòng.
“Nói đến thì, núi cũng đã nhảy rồi, cũng không có việc gì, không có khả năng tại loại thời điểm như này mà 'ăn hành' !” Lê Thanh cấp chính mình khuyến khích, sau đó từ từ hướng pha li quan đi đến.
Trong pha li quan có một mỹ nhân tóc vàng đang ngủ, tóc dài của nàng thùy xuống trước ngực, tản mát ra quang mang sáng lạn so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, làn da trắng nõn như tuyết, một thân váy trắng khiến nàng nhìn qua vô cùng thánh khiết, trên tóc có cành lá màu xanh biếc quấn quanh, cho dù đã trải qua mấy ngàn vạn năm, những chiếc lá này vẫn đang tươi xanh mơn mởn [4 ].
*[4 ] tươi xanh mơn mởn. Nguyên tác : tiên diễm dục tích (鲜艳欲滴)
Lê Thanh chấn kinh nhào đến trên quan tài, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ nhân trong đó mà nhìn bốn năm lần, cuối cùng nàng rốt cục đã xác định : “Hệ thống, vì cái gì nữ thần này lớn lên lại có khuôn mặt của nữ phối đại nhân ? !”
【 Này có cái gì hảo kinh ngạc, trước đó ngươi chẳng lẽ chưa thấy qua khuôn mặt này hay sao. 】 Hệ thống thập phần bình tĩnh mà hồi đáp.
” Không thể nào, ngươi rõ ràng đã nói qua, tại thế giới này, linh hồn của nữ phối đại nhân đều phân liệt thành hậu – cung của nam chủ, nhưng hiện tại nàng như thế nào lại xuất hiện ở trong này? !” Lê Thanh cảm giác đầu của mình đã hỗn loạn.
【 Này cũng không có gì không có khả năng →_→, bởi vì, sau khi chúng ta tiến vào này trò chơi, vì để cho các mảnh linh hồn của nữ phối nhìn qua hợp lý một chút, cho nên, thiết trí các nữ phối kỳ thật đều là linh hồn phân liệt của một nữ thần, nàng chính là vị thần đã mất trong chúng thần chi chiến– 【 tít ——】 nữ thần. Hắc Ám Nữ Thần là khối linh hồn có nhiều lực lượng nhất của nàng, mà các muội tử khác đều là các mảnh còn lại, chờ ngươi tập hợp hết tất cả mảnh linh hồn là có thể làm cho nàng sống lại. 】[5 ]
*[5 ] Chúng thần chi chiến (众神之战). “Cuộc chiến giữa các vị thần”, hay ” Clash of the Titans”. Là phiên bản làm lại của bộ phim thần thoại Hy Lạp cùng tên được thực hiện năm 1981. Nội dung phim xoay quanh người anh hùng Perseus, một á thần cùng giúp sức với những người anh hùng ở Argos để gϊếŧ quái vật Kraken và thách thức các thần. Đạo diễn Louis Leterrier.
Phần tiếp theo là “Wrath of the Titans” (Titan nổi giận) (2012).
“Khoan đã nào, 【 tít ——】 nữ thần là cái gì a? ! Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc vì cái gì muốn tiêu âm ? ! Hơn nữa vì cái gì ta cảm giác thiết định của các ngươi như vậy rất tùy tiện, BUG nhất định không đếm được đi.” Lê Thanh có loại dự cảm xấu.
【 Này căn bản không trọng yếu, dù sao thiết định có tỉ mỉ đến đâu thì vai diễn này cũng chỉ là bị nam chủ làm bẽ mặt mà thôi. Sở dĩ muốn tiêu âm…… Nguyên nhân là bởi vì nghĩ ra loại hình thần thánh gì gì đó thì rất là phiền toái, dù sao biết nàng là thần thì được rồi, đừng soi mói như vậy được không ? ! 】
“…… Này căn bản không phải soi mói, này chính là thiết định cơ bản của thế giới quan a.” Lê Thanh kỳ thật đã sớm quen với sự tùy tiện của công ty này rồi, nhưng nàng vẫn là theo thói quen mà thổ tào : “Lại nói đến thì, ta này chính là Hắc Ám Thần Điện thánh nữ, cùng các nữ thần chuyển thế khác so ra có phải hay không rất khổ bức……”
【 Không sao cả, công ty đã đem thiết định của ngươi thành « kiếp trước đã liên lụy 【 tít ——】 nữ thần, cũng đã gián tiếp hại chết tra nữ luyến nhân của nàng » . 】
Ta tình nguyện làm một thánh nữ bình thường ! !
Lê Thanh vội nói: “Khoan đã nào, như vậy loạn thất bát tao ngược luyến tình thâm kiếp trước kiếp này, đừng tùy tùy tiện tiện thêm vào nha !”
【 Loại chuyện này lại không trọng yếu, chính ngươi hảo hảo cưa đổ thì được rồi ╮(╯▽╰)╭】
Lê Thanh rất nhanh liền tiếp nhận thiết định này, ánh mắt nhịn không được hướng khuôn mặt của nữ phối đại nhân trong pha li quan, ngắm: “Vậy đây cũng chỉ là một cái xác rỗng phải không ?”
Đúng vậy 0V0, ngươi muốn làm chuyện tà ác gì hay sao ? 】
“Mới không có! Đừng dùng loại tâm tư ác tha của ngươi để nghĩ về ta!” Lê Thanh không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt lập tức đỏ lên, nàng nhẹ nhàng dỡ lên nắp của pha li quan, ở trong lòng mà nói: “Ta cũng không muốn làm ra chuyện xấu gì…… Ta chỉ là giảm bớt một chút tương tư chi tình mà thôi!”
Nhẹ nhàng đưa tay chạm đến hai má băng lãnh của mỹ thiếu nữ trong quan tài, Lê Thanh cảm giác loại tâm tình « muốn hoàn thành nguyện vọng » của mình lại càng thêm bức thiết.
Nhưng vào lúc này, nơi mà nữ phối đại nhân bị nàng chạm đến đột nhiên tiêu tán, sau đó cả thân thể của nữ phối đại nhân đều biến thành quang điểm, từ từ phiêu phù [ 6] ở trong không trung một hồi, liền toàn bộ đều chui vào trong thân thể của Lê Thanh.
*[ 6] phiêu phù (飘浮). Trôi lơ lửng.
Theo động tác của quang điểm, Lê Thanh cũng trong khoảnh khắc liền cảm giác lực lượng trong cơ thể của mình cũng tăng cường không ít, tựa hồ ma lực cũng càng tràn đầy.
Lê Thanh: “…… Hệ thống, vừa rồi chuyện gì đã phát sinh?”
Nàng mới sẽ không thừa nhận này là cái gì hợp – thể a! !
【 Thi thể của nữ thần cảm nhận được cỗ khí tức « thân là luyến nhân » của ngươi, cho nên, liền bám vào trên người của ngươi, thuận tiện ngươi giúp nàng sống lại. 】
Lê Thanh: “…… Ta thật sự đã không muốn thổ tào thiết định này a! !”
Theo thân thể của【 tít ——】 nữ thần biến mất, dưới chân Lê Thanh cũng xuất hiện một Truyện Tống Trận, trải qua cảm giác xé rách giống như vừa rồi, Lê Thanh quỳ xuống bãi cỏ.
Lê Thanh ngẩng đầu nhìn nhìn, lúc này vẫn là đêm khuya, nàng đang quỳ gối trên bãi cỏ cạnh vách núi, bên cạnh chính là Thù Lị Á công chúa vẫn đang anh anh khóc.
Khoan đã nào, Thù Lị Á công chúa! Đúng rồi! Lê Thanh đột nhiên nghĩ tới chuyện đã xảy ra vừa rồi.
Thù Lị Á công chúa khóc đến tê tâm liệt phế, trong cơn mơ màng thấy được thân ảnh của Lê Thanh, nghĩ đến chính mình thấy được ảo giác, lập tức liền đem nàng ôm vào trong ngực: “Lê Vũ, ta sai lầm rồi, ta không nên cùng ngươi tới lịch hiểm, ta hẳn là đem ngươi nhốt lại trong nhà, như vậy ngươi sẽ không tự sát…… Anh anh anh……”
Thân thể Lê Thanh đều cứng ngắc, áy náy chi tình vừa rồi cũng biến mất vô tung vô ảnh: “…… Kỳ thật ta vẫn chưa chết……” Phương hướng hối hận của ngươi cũng sai lầm rồi nha ? !
“Eh? !” Thù Lị Á xoa xoa nước mắt, nàng tập trung nhìn kỹ, lúc này mới gắt gao bắt lấy cổ tay của Lê Thanh : “…… Ngươi thật sự vẫn chưa chết…… Thật tốt quá…… Ta còn nghĩ đến, ta sẽ không còn gặp được ngươi……”
Lê Thanh sờ sờ đầu của nàng: “Yên tâm đi, ta không có việc gì.”
Tại đây một khắc ôn nhu, Thù Lị Á lại phất tay hung hăng cho Lê Thanh một quyền: “Đại ngu ngốc ngươi, hơn nửa đêm vì cớ gì lại chạy tới vách núi ?”
Lê Thanh vội giải thích mà nói: “Ta gần đây đã cuồng Cờ-Lám-Bình [ 7], cho nên muốn ở đêm khuya lúc không người, một mình trộm nếm thử mà thôi, bị ngươi thấy được thực ngượng ngùng a……”
*[ 7] Cờ-Lám-Bình.
Nguyên tác : phàn nham vận động (攀岩运动). Leo núi.
Ngã chích thị tối cận ái thượng liễu phàn nham vận động (我只是最近爱上了攀岩运动)
Vì thế, Lê Thanh lại bị Thù Lị Á đánh cho một trận.
******
Ngày hôm sau Vương Thành cũng đã trở lại, Lê Thanh trộm nhìn quét hắn vài lần, quả nhiên phát hiện, vị nam chủ ngày hôm qua còn lớn lên giống một người bình thường, hôm nay liền cả người tràn ngập khí tức « bá khí cuồng tứ lãnh huyết tổng tài ».
Ngày lịch hiểm rất nhanh liền trôi qua, trừ bỏ mấy gã không vừa mắt mà đi làm bẽ mặt nam chủ ngược lại liền bị nam chủ ấu đả, ngoài ra, lịch hiểm vẫn là thực viên mãn.
Mà thanh danh của Vương Thành cũng truyền ra ngoài, hắn ở mấy giây ngắn ngủi liền từ một phế sài thành « lục cấp ma pháp sư » cùng « ngũ cấp võ sư », trong khoảnh khắc liền khiến cho các thế lực lớn giáo ngoại đều muốn tranh đoạt.
Mà quốc vương cũng nổi lên ái tài chi tâm, muốn đem con gái của mình gả cho nam chủ, hắn lúc này quyết định ở không lâu sau đó, tổ chức một yến hội, mời toàn bộ tinh anh học sinh trong trường đi dự tiệc, thuận tiện tương thân gì gì đó.
Đương nhiên, mục đích của yến hội này chính là tác hợp công chúa và nam chủ.
Ở trong nguyên tác, nam chủ chính là ở trong yến hội này gϊếŧ chết quốc vương, sau đó tiếp tục cùng Thù Lị Á hai người tương ái tương sát, nhưng hiện tại kịch tình đã cải biến, Lê Thanh không biết vị nam chủ « thân là Ép Ây » [8 ] có phải càng thêm hung tàn hay không, cho nên, vạn phần lo lắng.
*[8 ] Ép Ây. Nguyên tác : đan thân cẩu (单身狗)
Nhưng so với Lê Thanh càng cáu kỉnh còn có Thù Lị Á, Thù Lị Á đã sớm biết được chủ ý của cha mình, vì thế tức giận đến mức đã vài ngày ăn không ngon miệng, nhưng quốc vương vẫn là không thay đổi chủ ý.
Vì thế, Thù Lị Á thở phì phì kêu Lê Thanh nhất định phải đi tham gia, tốt nhất ở trong yến hội làm bẽ mặt nam chủ.
Cuối cùng, mọi người rốt cục cũng nghênh đón được buổi yến hội « tự tầm tử lộ » [ 9] của quốc vương.
* [ 9] tự tầm tử lộ (自寻死路). Tự mình tìm đường chết.
Thù Lị Á từ ngày hôm qua đã bị nhốt lại trong vương cung, Lê Thanh ăn mặc thập phần mờ nhạt, vì muốn ở trong yến hội trộm quan sát nam chủ đang làm những gì.
Mặc vào hắc bào ma pháp sư thập phần mờ nhạt, tâm tình của Lê Thanh trở nên hiếm khi thận trọng, nhưng vào lúc này, cửa tầng hầm ngầm của đồ thư quán đột nhiên bị đẩy ra, Đoạn Ngưng mặc nam trang, vui cười hớn hở [10 ] mà đi đến: “Tiểu Vũ, bây giờ theo ta cùng đi dự tiệc đi.”
*[10 ] vui cười hớn hở. Nguyên tác : hỉ khí doanh doanh (喜气盈盈)
Lê Thanh: “…… Vì cái gì ngươi một bộ cao hứng như vậy.”
Đoạn Ngưng mỉm cười nói: “Tình địch cùng với người khác kết hôn, này chẳng lẽ không đáng để ta cao hứng?” Hiển nhiên Đoạn Ngưng đã sớm biết yến hội này là dùng để làm gì.
“Ta cảm thấy rằng sự tình nói không chừng cũng sẽ không thuận lợi như vậy a.” Lê Thanh do dự mà nói: “Ngươi đến lúc đó cũng cẩn thận một chút đi.”
Đoạn Ngưng tươi cười cứng ngắc ở bên môi: “Nhìn ngươi bộ dáng muộn muộn bất nhạc như vậy…… Chẳng lẽ nói ngươi thật sự đối công chúa Thù Lị Á sinh ra cảm tình?”
“Cái gì? !” Lê Thanh lập tức trừng lớn mắt: ” Năng lực não bổ của ngươi cũng quá cường.”
Nhưng Đoạn Ngưng hiển nhiên cho rằng suy đoán của mình chính là chân tướng, nàng nghiêm mặt nói: “Tuy rằng công chúa Thù Lị Á đối với ngươi cũng có chút cảm tình, nhưng nàng chính là công chúa của một quốc gia, không có khả năng cùng ngươi cùng một chỗ. Ta cho rằng hiện tại ngươi vẫn vô pháp gánh vác nổi trách nhiệm như vậy.”
Lê Thanh: “…… Ân, a, ta đã biết……” Vì sao đề tài đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy a ∑(っ °Д °;)っ
“Xem ra ngươi căn bản vẫn chưa chết tâm này đi.” Đoạn Ngưng lập tức đem Lê Thanh đẩy lên trên bức tường bên cạnh, trên mặt mang theo đạm đạm tươi cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm đến hai má của Lê Thanh : “Vậy liền để ta giúp ngươi hiểu rõ đi.”