Cứu Vớt Ác Độc Nữ Phối

Chương 90: Trạch đấu cung đấu vũ hiệp đại tạp quái (11)

Chapter 90: Trạch đấu cung đấu vũ hiệp đại tạp quái (11)

Tóm lại, Lê Thanh liền cùng Tả Tình cùng nhau đi tới viện tử bên cạnh.

Xuất hiện ở trước mắt hai người, là một nam nhân đã ngã xuống đất, dựa theo vết kiếm xỏ xuyên qua ngực hắn và vết máu quanh thân, người này hẳn là đã 'ăn hành'.

Tả Tình chấn kinh bưng kín khuôn mặt, bi thống khóc rống lên: “Như, như thế nào lại như vậy ! ! Phụ thân hắn cư nhiên……”

Lê Thanh kinh ngạc mà nói: “Người này là cha ngươi?”

Như thế nào lại cảm giác kịch tình hiện tại đang hướng cái gì bất quy chi lộ mà phát triển……

******

Sau khi án gϊếŧ người qua đi, tất cả mọi người bị tập trung ở bên trong đại đường, mà Tạ Dương -thân là Võ Lâm Minh Chủ- đang đứng ở ngay chính giữa.

“Dựa theo tình huống hiện tại xem ra, chúng ta còn không biết Tả Bảo Chủ là chết vào tay cừu nhân hay là người của ma giáo.” Tạ Dương mặc áo khoác, nghiêm mặt nói: “Trước lúc tìm được hung thủ, Tả tiểu thư trước hết do ta đến bảo hộ đi.”

Lê Thanh: “……” Tổng cảm giác nam chủ trên người tràn ngập khí tức của tra nam.

Tả Tình xoa xoa nước mắt trên mặt, cắn răng mà nói: “Không cần, ta đã biết hung thủ là ai !”

“Nga?” Tạ Dương chọn mi mà nói: “Kia Tả tiểu thư liền nói ra đi, bổn minh chủ chắc chắn thay ngươi làm chủ.”

“Phạm vi của hung thủ ta đã khoanh vùng !” Tả Tình lãnh đạm nói: “Đầu tiên là chưởng môn của x sơn phái, liền ở trước lúc đi vào võ lâm minh, ta từng không cẩn thận đánh gảy chân của con gái hắn ! Sau đó, các chủ của Linh Hải Các cũng rất đáng ngờ ! Ta từng không cẩn thận đoạt vị hôn phu của con gái hắn, mặt khác…… Cho nên, không sai biệt lắm hung thủ liền nằm trong đám người này.”

Lê Thanh: “……” Cho nên, ngươi rốt cuộc là quá nhiều sự lựa chọn a, đột nhiên cảm thấy rằng Tả Bảo Chủ chết đi cũng thật không dễ dàng

.

Tất cả mọi người bị Tả Tình nhắc đến đều nói ra lịch trình ngày đó của mình để chứng minh sự trong sạch, có lẽ là vấn đề vận khí, cư nhiên tất cả mọi người đều có bằng chứng vắng mặt hoàn mỹ.

Tạ Dương giận dữ nói: “Xem ra trong nhóm người này đều không có hung thủ mà Tả tiểu thư muốn tìm đâu, hơn nữa Tả Bảo Chủ cũng là nhất đại hào kiệt của võ lâm, võ nghệ cao cường, người bình thường sợ là không có khả năng đả thương hắn mảy may…… Như vậy, hung thủ này tuyệt đối là người trong ma giáo.”

Lê Thanh: “…… ! !” Tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng tổng cảm thấy rằng có điểm lợi hại…… Bất quá nếu nói hung thủ là ai, Lê Thanh trong lòng đã nghĩ đến một người.

Trong mấy ngày tiếp đó, thi thể của Tả Bảo Chủ đã được đưa về nhà, bất quá Tả Tình vẫn là ở lại, thề muốn chính tay đâm chết kẻ thù gϊếŧ cha.

Nói thật, tất cả mọi người không vì sao lại để ý việc này, ở trong giang hồ mỗi ngày tổng sẽ có vài người chết như vậy, đây là chuyện thực bình thường.

Lê Thanh cũng không như thế nào lại để ý, một nam nhân trong nguyên tác cũng chưa xuất hiện qua như vậy, ai quản hắn chết hay không chết a, trọng yếu vẫn là thêm hảo cảm……

Nhưng mấy ngày kế tiếp, sự tình phát triển lại khiến mọi người vạn phần chấn kinh, võ lâm minh- vị trí địa lý chính là ở Giang Nam -lại đột nhiên giữa tháng sáu nổi lên bão tuyết.

Hiện tại đừng nói là về nhà, căn bản cả xuất môn cũng làm không được, phủ đệ của Võ Lâm Minh Chủ đã triệt triệt để để biến thành một mật thất bị phong bế.

Bão tuyết qua đi, thật giống như mở ra cái gì kíp kích nổ, khách nhân của võ lâm minh, một người lại tiếp một người 'ăn hành', còn hoàn toàn không thể trốn chạy, quả thực là kịch tình trinh thám điện ảnh gì gì đó.

Lê Thanh đắp chăn kín đầu mà run rẩy, lại nói đến thì, như vậy thật sự có phải không đây, nàng rốt cuộc là xuyên qua tới « võ hiệp văn » hay là xuyên qua tới rồi cái gì « trinh thám văn »……

Bất quá loại không khí này khiến cho người ta một loại cảm giác sắp-xong-phim [1] a, không được, nàng không thể tái sa đọa, thời điểm ngược nam chủ đã tới rồi!

*[1] sắp-xong-phim. Nguyên tác : yếu kết cục (要结局)

Lê Thanh cố lấy dũng khí từ trong chăn bò ra, tuy rằng dùng nội lực hộ thể gì gì đó là có thể chống đỡ rét lạnh, nhưng nàng tổng cảm thấy rằng vẫn rất lạnh……

Nữ phối đại nhân gần đây buổi sáng luôn vội vàng đi ra ngoài, Lê Thanh đoán nàng phải đi gϊếŧ người OTZ

Trong khoảng thời gian này, hung thủ gây ra sát nhân án, mặc kệ nghĩ như thế nào đều là- thân là gián điệp- Dung Khinh Tuyết, cũng không biết nàng vì cái gì lại đoán như vậy, tóm lại, cảm giác kịch tình hiện tại thực quỷ súc a.

Chạy tới viện tử của Tạ Dương, Lê Thanh hướng bên trong cánh cửa nhìn một chút, nam chủ đang uống rượu, dung mạo tràn đầy đạm đạm ưu sầu.

“Tạ đại ca, ta có câu muốn đối với ngươi nói.” Lê Thanh tiến đến, thập phần bình tĩnh nói.

“Chuyện gì?” Tạ Dương miễn cưỡng đả khởi tinh thần.

“Kỳ thật, vào cái ngày chúng ta gặp nhau.” Lê Thanh cắn răng mà nói: “Ngươi nói ngươi ở trong lúc hôn mê cảm nhận được cái ôm ấp ấm áp……”

“Làm sao vậy?” Tạ Dương cắn răng mà nói: “Ngươi rõ ràng biết tâm tình mà ta đối với ngươi, lại còn muốn đến đây cười nhạo ta sao!”

“Không…… Tuy rằng, ý chí « ở trong khoảnh khắc liền quyết định đoạn tụ » của ngươi thực khiến ta bội phục.” Lê Thanh nói: “Kỳ thật ta căn bản là không ôm ngươi, ngươi vẫn đều là bị khổn ở trên mình mã, cái ôm ấp ấm áp kỳ thật là ái mã của ngươi.”

“Cái gì? !” Tạ Dương chấn kinh nhìn đến Lê Thanh, quả thực cảm giác tam quan của chính mình đã tạc liệt, hắn lập tức nâng tay đỡ trán, này đã không phải chuyển biến từ « dị tính luyến » đến « đồng tính luyến », đây là từ « nhân nhân luyến » đến «nhân – thú luyến ».

【 Nam chủ đã bị « trung cấp đả kích » về phương diện tinh thần, miễn cưỡng xem như đã thành công →_→】

“Được rồi, đã nói nhiều như vậy, ta đi trước một bước.” Lê Thanh nhìn thấy mục đích của chính mình đã đạt tới, liền trực tiếp chạy lấy người, để lại nam chủ đang vạn phần phức tạp.

Tiếp đó, Lê Thanh liền trực tiếp chạy về phòng, một hơi liền tót lên giường,

“Mau rời giường đi, mặt trời lên cao rồi.” Vì thế, đúng như dự đoán, lúc Dung Khinh Tuyết mang theo một thân bông tuyết đẩy cửa ra, liền nhìn đến Lê Thanh còn đang ngủ trên giường.

“Không được a, bên ngoài lạnh như vậy, như thế nào lại có thể đi ra ngoài.” Lê Thanh ôm chăn, cuộn lại thành một đoàn, hơn nữa nàng vừa rồi mới đi ra ngoài quá.

“Ngươi không phải đã có nội lực hộ thể sao, còn sợ gì lạnh.” Dung Khinh Tuyết không chút khách khí mà xốc chăn lên: “Đi ra bên ngoài luyện luyện kiếm, thân thể liền sẽ ấm lên.”

“Chính là vẫn đang có tuyết lớn a!” Lê Thanh bị Dung Khinh Tuyết từ trong chăn xả ra, vội không ngừng đem chăn bông cuộn lại trên người chính mình.

“Đối người tập võ đến giảng, chút bão tuyết ấy chẳng là gì.” Dung Khinh Tuyết lạnh lùng mà nói: “Mau cho ta…… Khụ khụ khụ.”[2]

*[2] bạo tuyết (暴雪), Khinh Tuyết (轻雪). Chơi chữ trá hình là đây.

Mới nói đến một nửa, Dung Khinh Tuyết liền bưng kín ngực bắt đầu ho khan, Lê Thanh vội đỡ lấy nàng, lo lắng nói: “Ngươi nhìn qua trạng huống không phải tốt lắm a, có nên nghỉ ngơi một chút hay không.”

“Ta mới không có việc gì đâu…… Khụ khụ khụ.” Dung Khinh Tuyết nói xong, cư nhiên ho ra một búng máu.

Lê Thanh lúc này là bị dọa tới rồi: “Ta đi tìm đại phu đi!”

“Không cần.” Dung Khinh Tuyết kéo lại ống tay áo của Lê Thanh : “Ta chỉ là bị điểm nội thương, nghỉ nghỉ ngơi ngơi thì tốt rồi.”

“Được rồi.” Lê Thanh giúp nàng đắp kín chăn.

Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị bổ ra, không sai, lúc này là bị thô bạo bổ ra.

Tả Tình mang theo mọi người nổi giận đùng đùng mà xông vào, nàng nhìn về phía Dung Khinh Tuyết trên giường, lạnh lùng nói: “Dung Khinh Tuyết, thám tử của ma giáo chính là ngươi đi! Mấy ngày này, kẻ sát nhân cũng là ngươi!”

Dung Khinh Tuyết diện vô biểu tình nói: “Ngươi vì cái gì lại nghĩ như vậy ?”

“Hừ, không uổng công ta chính là mỗi ngày từ sớm đến tối đã theo dõi ngươi, mưu kế của ngươi đều đã bị ta phát hiện.” Tả Tình mở ra tờ giấy trong tay : “Đây là tín mà ngươi cấp ma giáo truyền đi, hết thảy chuyện này, tất cả chúng ta đều đã hiểu được, ngươi vẫn là mau chút thúc thủ chịu trói đi!”

Ngươi là cân tung cuồng [3] của nữ phối sao ! !

*[3] cân tung cuồng (跟踪狂). Kẻ bám đuôi ( thường là FC, paparazi ).

Lê Thanh: “…… Khoan đã nào! !” Hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ! Chẳng lẽ nàng phải trực tiếp nhìn đến nữ phối đại nhân bị gϊếŧ sao…… Không được, như thế nào lại có thể trơ mắt nhìn đến loại chuyện này phát sinh, quả nhiên vẫn là……

Tả Tình nói đến chỗ căm giận, thế nhưng trực tiếp rút đao liền vọt lại đây, Lê Thanh nhất thời tình thế cấp bách, trực tiếp chiếc đũa trên bàn bên cạnh mà phóng tới, đánh gảy công kích của Tả Tình.

Tiếp đó, Lê Thanh lập tức chắn ở trước mặt Dung Khinh Tuyết: “Không, hung thủ kỳ thật là ta! Thám tử của ma giáo cũng là ta, hết thảy đều là ta làm, nàng là vô tội !”

Dung Khinh Tuyết mở to hai mắt nhìn: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ta chính là thám tử của ma giáo.” Lê Thanh cười lạnh nói: “Ngươi này sỏa nữ nhân, vẫn đều bị ta lừa gạt.”

“Không có khả năng đi.” Tả Tình nhíu mày mà nói: “Ta chính là tận mắt nhìn thấy nàng đi vào phòng của xx, oo, ox, xo bị gϊếŧ ! !”

Lê Thanh: “……” Cho nên, nói ngươi,để làm chi chờ bọn hắn toàn bộ chết sạch mới phát hiện a ! !

“Không, kia chính là nàng đã bị ta sai khiến đi đến chỗ những người muốn mỹ dung, cho nên, đi trước đưa dược nê mà thôi.” Lê Thanh tùy tiện nói: “Ta vẫn lợi dụng tâm lý của bọn họ muốn khôi phục mỹ mạo năm đó, phu lớp mặt nạ có độc lên mặt bọn họ để khiến cho bọn họ xuất không ra võ công, sau đó trực tiếp một kiếm đâm chết bọn họ!”

Tả Tình run rẩy: “Kia, ta đây chẳng lẽ cũng……”

“Nguyên lai là như vậy a.” Tạ Dương thế nhưng lại là người thứ nhất tin mấy lời này của Lê Thanh, hắn lạnh lùng mà nói: “Quả nhiên Hà Nguyệt là ngươi gϊếŧ! Hôm nay ta nhất định phải thay Hà Nguyệt báo thù!”

Lê Thanh: “……” Ngươi cuối cùng cũng nhớ tới Hà Nguyệt cô nương a! !

Tựa như bị lời này của Tạ Dương sở cảm nhiễm, nguyên bản toàn bộ mọi người còn cảm thấy rằng Lê Thanh đang vô nghĩa, cư nhiên đều tin chuyện ma quỷ này của Lê Thanh.

Vì thế Lê Thanh liền như vậy bị nhốt vào địa lao, Dung Khinh Tuyết nhưng lại được mọi người buông tha.

Lê Thanh lúc này bị trói ném tới trong địa lao, hơn nữa Tạ Dương còn cơ trí dùng huyền thiết [4] cao cấp, như thế nào cũng vô pháp trực tiếp xả đoạn.

*[4] huyền thiết (玄铁).

Fan Kim Dung điểm danh..

Sau đó không lâu, thời tiết liền khôi phục lại bình thường, sau đó, những khách nhân này cũng không để ý nàng rốt cuộc có bị s-m gì hay không, đều cáo từ mà ly khai.

Lê Thanh: “……” Ngay cả tuyết cũng không rơi nữa, như thế nào lại giống như nàng thật chính là hung thủ a!

Bất quá, cũng may bởi vì phía trước đó đã thay nữ phối đại nhân chắn một phen « kết cục hẳn phải chết », độ hảo cảm rốt cục đã thêm tới một trăm.

【 Nhiệm vụ chính đã hoàn thành, nhiệm vụ kế tiếp chính là [ nghĩ biện pháp rời đi địa lao, sau đó tới ma giáo ]. 】

Lê Thanh: “…… Sẽ không có phương pháp gì trực tiếp dịch chuyển đến kịch tình ma giáo sao !”

【 Có a, bất quá phải tốn phí 10000 điểm tích lũy. 】

“Quên đi, ta cảm thấy rằng dựa vào cơ trí của ta là có thể thu phục được vấn đề này.”

******

Sau một ngày bỏ đói Lê Thanh trong địa lao, Tạ Dương cuối cùng cũng đến.

Tạ Dương lạnh lùng cầm roi nhìn đến Lê Thanh mà nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã muốn động thủ như vậy, hơn nữa ngươi không chỉ sát hại Hà Nguyệt, cư nhiên còn lừa gạt cảm tình của ta! Lúc này ta nhất định phải cho ngươi « sống không bằng chết » !”

Lê Thanh: “…… Ai lừa gạt cảm tình của ngươi a ! Rõ ràng là ngươi tự mình tùy tùy tiện tiện tiếp cận, sau đó, tự mình bị lừa !” Quả nhiên nam chủ này là một đẩu s a! !

Liền ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, thân ảnh Dung Khinh Tuyết xuất hiện ở cửa địa lao.

“Khinh Tuyết, sao ngươi lại tới đây?” Tạ Dương quay đầu nhìn về phía cửa: “Này thám tử của ma giáo căn bản không xứng với ngươi, thiên nhai hà xử vô phương thảo, ngươi nên đi tìm một nam nhân khác đi.” [5]

*[5] thiên nhai hà xử vô phương thảo (天涯何处无芳草). Nơi đâu mà chẳng có hoa thơm cỏ biếc. Cơ hội còn nhiều.

Dung Khinh Tuyết cắn răng mà nói: “Loại chuyện này ta đương nhiên rõ ràng, bất quá…… Minh Chủ đại ca, ta hiện tại có chuyện muốn nói cùng ngươi.”

Không biết Dung Khinh Tuyết đã nghĩ ra biện pháp gì mà đuổi đượcVõ Lâm Minh Chủ đi, sau đó không lâu lại đi xuống dưới.

“Ngươi thật sự là ngu ngốc a.” Dung Khinh Tuyết rút ra kiếm, chém đứt huyền thiết trên tay Lê Thanh: ” Chuyện liên quan đến ma giáo như thế nào lại có thể tùy tùy tiện tiện thừa nhận……”

“Vào lúc đó cũng chỉ có thể như vậy a.” Lê Thanh hoạt động hai tay đau nhức của chính mình: “Lúc ấy nếu không làm thế, ngươi đại khái sẽ bị gϊếŧ.”

“Hiện tại phải chết chính là ngươi a .” Dung Khinh Tuyết từ trong ngực lấy ra một phong thư: “Ta đã chuẩn bị tốt xe ngựa đi đến ma giáo, ngươi mang theo phong thư này đến ma giáo, trước hảo hảo lưu lại ở nơi đó, ta xử lý hoàn chuyện bên này thì lại đi tìm ngươi.”

“Ân.” Lê Thanh nhẹ nhàng thở ra, đem tín thu vào trong ngực. Hiện tại nàng rốt cục có thể rời đi bản đồ « bị huyền nghi, trinh thám văn, chiếm được Võ Lâm Minh Chủ » này đi……

“Ngươi có thể hay không giúp ta tái chuẩn bị một chút này nọ?” Lê Thanh dò hỏi.

“Cái gì?”

“Chiếc đũa gì gì đó……”

Thừa lúc trời tối, Dung Khinh Tuyết đem Lê Thanh đưa lên xe ngựa, thuận tiện còn đưa cho nàng một bó đũa.

Nhìn đến chỗ ở của Võ Lâm Minh Chủ cách chính mình càng ngày càng xa, Lê Thanh cảm giác tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.

Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đặt phía trên cổ của nàng.

Lê Thanh thân mình cứng đờ, quay đầu nhìn lại, người cầm kiếm cư nhiên là Tạ Dương.

Lê Thanh kinh ngạc mà nói: “Tạ Dương? Vì cái gì ngươi lại ở chỗ này?”

Nam chủ cười lạnh nói: “Ta đã sớm phát hiện Dung Khinh Tuyết có chỗ bất thường, vì thế ta đã giả trang thành mã xa phu, quả nhiên nàng là muốn đưa ngươi chạy trốn.”

Lê Thanh: “……” Uy! Như thế nào lại là mã xa phu, này văn sẽ không có người nào thành thành thật thật [6] đi làm mã xa phu sao !

*[6] thành thành thật thật. Nguyên tác : nhận nhận chân chân (认认真真)

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Lê Thanh nói: “Trực tiếp gϊếŧ chết ta sao?”

“Không.” Tạ Dương nói: “Ta cuối cùng còn muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

“Có yêu.” Lê Thanh lập tức hồi đáp.

“…… Chuyện ta muốn hỏi cùng này một chút quan hệ cũng không có a! !” Tạ Dương hỏi: “Ngươi cảm thấy rằng y phục của ta có đủ “chất” hay không.” [7]

*[7] chất. Nguyên tác : thì mao (时髦). Thời thượng; mốt; tân thời.

Lê Thanh: ” Đủ rồi……” Vấn đề này cũng là quá quỷ súc a! Không tiếc giả dạng làm mã xa phu chạy tới nơi này chỉ là vì hỏi cái vấn đề nhàm chán này sao !

“Chính là ta cảm giác có đôi khi quá nóng.” Tạ Dương giận dữ nói: “Bởi vì cảm giác bộ dáng của ngươi nhìn qua tựa như rất có tế bào nghệ thuật, cho nên, ta nghĩ hướng ngươi trưng cầu một chút ý kiến.”

Lê Thanh hai mắt trừng lớn : “Được rồi.”

Vì thế Lê Thanh vẽ một bộ « áo khoét ngực chữ V kiểu của Pháo Ca trong Kiếm Tam » [8] cho Tạ Dương: “Này đủ “chất” đi, nhưng lại có thể khoe ra cơ bắp của chính mình này nọ.”

*[8] kiếm tam lí pháo ca (剑三里炮哥)

Trong game Kiếm Tam, nhân vật Đường Môn (唐门) sử dụng vũ khí là nỏ và đại pháo, nên xưng là “Pháo Ca”. Tóc dài màu bạc, thường mặc áo bó sát, khoét cổ chữ V, lộ ngực, màu tím đen.

Không biết là ai chủ trương nhưng mặc định cp là Pháo Ca và Độc Ca (毒哥)

“Thật sự là rất cảm tạ ngươi, thay ta hướng ma giáo giáo chủ vấn an, nói với hắn, ta đã so với hắn càng “chất”, ma giáo gì gì đó căn bản chẳng là gì so với « đại võ lâm minh » ta.” Tạ Dương mang theo bản phác thảo, cao hứng mà rời khỏi.

Lê Thanh: “Cho nên, ngươi cùng ma giáo giáo chủ rốt cuộc là quan hệ gì a! ! Không đúng…… Hiện tại, không có ai lái xe ngựa a! !”

Bởi vì không có mã phu, Lê Thanh đành phải tự mình liều mạng [9] làm mã phu, không bao lâu sau liền bởi vì khống chế không xong, đã đem xe ngựa phá-nát-tanh-bành [10], mã cũng tự thân trốn chạy.

*[9] liều mạng. Nguyên tác : thân thân thượng trận (亲身上阵)

*[10] phá-nát-tanh-bành. Nguyên tác : lộng phôi (弄坏)

Vì thế, Lê Thanh đã lạc đến bước đường « trở lại với phương thức giao thông cổ xưa nhất của loài người » [11], may mắn, mấy chiếc đũa mà nữ phối đại nhân cấp nàng là nạm vàng, bán ra được không ít bạc, Lê Thanh lúc này mới có thể ở trên đường hảo hảo ăn một chút đồ ăn, không đến mức lưu lạc đến nông nỗi cạp-vỏ-cây. [12]

*[11] Nguyên tác : Vu thị lê thanh hựu hồi đáo liễu tối khai thủy đích giao thông kháo tẩu đích đích bộ (于是黎清又回到了最开始的交通靠走的地步). Đi bộ.

*[12] cạp-vỏ-cây. Nguyên tác : khẳng thụ bì (啃树皮).

Này dọc theo đường đi, Lê Thanh ở các loại tửu lâu hỏi thăm tin tức, cuối cùng là ở ba tháng sau đã chạy tới thôn trấn phụ cận ma giáo.

Vị trí của ma giáo phi thường hẻo lánh, nhưng giáo chủ lại là mỗi tháng đều cần máu người để tắm, cho nên, người của ma giáo đành phải mỗi ngày ra ngoài bắt người .

Bất quá, một ít người do đệ tử ma giáo bắt về đều là tội nhân tội ác tày trời, một ít khác đều là « lung tung bắt người để góp đủ số », cơ bản, trong cẩu huyết ngược văn, lúc tới hậu kỳ thường dùng mấy tình tiết này để cấp nam chủ tẩy bạch. [13]

*[13] tẩy bạch (洗白)

Tác giả cố ý dùng các loại thủ pháp để đánh lừa người xem, người xem đem một vai diễn lầm cho rằng vai phản diện. Sau đó, theo kịch tình phát triển, đem hành vi phản diện của vai diễn này ở trước đó mà thuyết minh rằng——màu đen bên ngoài bị tẩy đi, lộ ra màu trắng nguyên bản, biện bạch chân tướng: đây là”Tẩy bạch” .

Lê Thanh lúc đến thôn trấn, chuyện thứ nhất chính là đi tới khách điếm, bởi vì nơi này thật sự là rất nghèo, căn bản không có tửu lâu cao cấp nào, đành phải dùng tạm khách điếm vậy.

Người xung quanh đều là u sầu đầy mặt [14], mọi người thở dài mà nói:

“Aiz, vài ngày nữa chính là ngày đệ tử ma giáo bắt người, rốt cuộc nên làm thế nào cho phải a.”

“Ta trên có già dưới có trẻ, nếu như bị ma giáo bắt đi thì làm sao bây giờ.”

“Ta nghe nói thần công của giáo chủ ma giáo sẽ đại thành, đến lúc đó còn cần càng nhiều máu người so với ngày thường.”

“Đại khái khi đó, thôn trấn chúng ta cũng xong rồi……”

*[14] u sầu đầy mặt. Nguyên tác : sầu dung mãn diện (愁容满面).

Lê Thanh kinh ngạc mà nói: “Một khi đã như vậy, vì cái gì các ngươi không ly khai nơi này ?” Còn ở nơi này ngốc, chẳng phải là chờ chết sao ?

Tất cả mọi người chấn kinh mà nhìn đến Lê Thanh:

“Hình như là chủ ý hay a……”

“Vì cái gì trước đây cũng chưa nghĩ đến? !”

Lê Thanh: “……” Khoan đã nào, các ngươi chính là không nghĩ tới sao ! Chỉ số thông minh đâu ! !

【 Mấy người ở thôn trấn này vốn đã được thiết định như vậy rồi, vì để cho ma giáo phụ cận còn có người để có thể hỏi đường…… Bất quá ngươi như vậy vừa nói, đại khái tất cả mọi người sắp chạy mất rồi →_→】

Quả nhiên giống như hệ thống đã nói, sau khi Lê Thanh đã nói ra câu thoại đó, ngày hôm sau, nàng ở trên giường khách điếm tỉnh lại, quả nhiên phát hiện toàn bộ mọi người ở thôn trấn đều đã chạy mất.

Cả thôn trấn quả thực là rỗng tuếch.

Cố tình đúng lúc này, hệ thống cư nhiên còn tuyên bố nhiệm vụ 【 mở ra nhiệm vụ [ tìm được vị trí của ma giáo ]. 】

“Hiện tại căn bản không tìm thấy người hỏi đường a! !” Lê Thanh quả thực cấp quỳ, toàn bộ thôn trấn cũng chỉ còn lại một mình nàng a! !

“Không đúng……” Lê Thanh trong đầu linh quang chợt lóe, trong cơn mơ màng đã nhớ tới nội dung mà người khác đối thoại, giống như liền ở vài ngày sau sẽ có người trảo tế phẩm tới thôn trấn.

“Hảo, xem ra hiện tại chỉ có thể chờ đệ tử ma giáo tới bắt người.” Lê Thanh cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá, người của thôn trấn rời khỏi thì đi đi, cư nhiên ngay cả tất cả đồ ăn đều mang đi luôn, Lê Thanh đành phải hái rau dại nấu để ăn, cả người đều không xong.

Liền ở trạng huống như vậy, Lê Thanh cuối cùng cũng chờ được đệ tử ma giáo đến bắt người.

Đối mặt với thôn trấn rỗng tuếch, đệ tử ma giáo A chấn kinh mà nói: “Vì cái gì không có một ai ?”

“Đó là bởi vì mọi người không muốn bị gϊếŧ cho nên, đều chạy rồi.” Lê Thanh nói: “Này sự tình đều không trọng yếu! Vị Tiểu ca này, ta có phong thư cấp cho ngươi xem.” Tuy rằng thiết định của kịch tình là nàng phải trở thành tế phẩm, nhưng Lê Thanh cảm giác đổi một thân phận hẳn là cũng không sai, dùng tế phẩm gì gì đó đi cưa đổ thánh nữ thật sự là quá dốc lòng [15] →_→.

*[15] quá dốc lòng. Nguyên tác : thái lệ chí (太励志)

Lê Thanh trực tiếp lấy ra tín giao cho đối phương, đệ tử ma giáo A mãn kiểm ngây thơ mà nói: “…… Ta không biết chữ.”

Lê Thanh: “…… Uy! !” Mệt ngươi mặc ma giáo giáo phục khốc huyễn như thế, cư nhiên không biết xấu hổ mà nói rằng chính mình không biết chữ!

“Ta có một người quen là người trong ma giáo của các ngươi, nàng đã bảo ta đến, dù sao ngươi dẫn ta đi theo về là được rồi.” Lê Thanh thở dài nói.

“Không được, chức trách của ta chính là trảo tế phẩm, ngươi nếu muốn đi theo, có thể chờ những người đó xuất môn làm việc.” Đệ tử ma giáo A nói, không nghĩ tới hắn tuy rằng là người trong ma giáo, nhưng bất ngờ giữ bổn phận như vậy.

Lê Thanh cắn răng mà nói: “Vậy được rồi, ta đây liền làm tế phẩm mà cùng với ngươi trở về, này tổng có thể mang ta theo về rồi chứ ?”

Bởi vì ma giáo đã làm nhiều việc ác như thế, cho nên, cửa ra vào của môn phái cũng phi thường bí mật, nếu không phải có người dẫn dắt thì căn bản là không tìm thấy được .

“Không được.” Đệ tử ma giáo A nghiêm mặt nói: “Ngươi lớn lên rất giống thám tử, nếu ngươi thật là thám tử do võ lâm minh phái tới liền không xong.”

Lê Thanh: “…… Uy!” Các ngươi trảo cái tế phẩm vì cái gì còn phải soi mói như vậy a, hơn nữa nàng thật sự lớn lên có khuôn mặt giống như thám tử sao !

“Chính là ngươi lúc này cũng không thể không bắt người về đi?” Lê Thanh ý đồ dùng miệng lưỡi [16] thuyết phục đối phương.

*[16] miệng lưỡi. Nguyên tác : chủy pháo (嘴炮)

“Này, không phải còn có một cái thôn trấn gần đây.” Đệ tử ma giáo A phi thường bình tĩnh.

Liền ở lúc đệ tử ma giáo A chuẩn bị chạy lấy người, đột nhiên hắn cảm giác bụng của mình chợt lạnh, cúi đầu nhìn nhìn, một chiếc đũa thế nhưng liền trạc ở trước thận của mình.

Lê Thanh lãnh đạm nói: “Nếu ngươi không mang theo ta về ma giáo, ta liền trực tiếp thống thận của ngươi !”

Đệ tử ma giáo A: “A a a a a, được rồi, ta mang ngươi về là được! !”

Nói đến thì, trên thế giới này căn bản không ai có thể chống đỡ được uy hϊếp thống thận.

Vì thế đệ tử ma giáo A hai mắt hàm chứa nhiệt lệ, bên hông còn đang bị chiếc đũa đâm vào, mang theo Lê Thanh từ đường nhỏ bên cạnh bắt đầu lên núi.

Hai người các loại luồn luồn lách lách [17], xuyên qua các loại địa hình mạc danh kỳ diệu như là đầm lầy, đến cuối cùng, rốt cục cũng đi tới bên ngoài một sơn động.

*[17] luồn lách. Nguyên tác : nhiễu lộ (绕路)

“Nơi này chính là cửa ra vào của ma giáo chúng ta.” Đệ tử ma giáo A không cam tâm tình nguyện mà giới thiệu, tuy rằng hắn rất không muốn làm phản đồ, nhưng bất đắc dĩ chiếc đũa còn đỉnh ở trên thận.

Đệ tử ma giáo A nữu mở cơ quan của sơn động, hai người theo thông đạo lại đi nửa ngày, mới đi tới bên trong ma giáo.

Ma giáo nơi nơi đều là thủ vệ đệ tử, Lê Thanh giả vờ thành bộ dáng bị bắt, thập phần khúm núm, mai đầu mà đi.

Nhưng thiên hữu bất trắc phong vân [18], đi vào ma giáo không bao lâu sau, hai người liền nghênh đón một đội ngũ tuần tra.

*[18] thiên hữu bất trắc phong vân (天有不测风云)

Đầy đủ: Thiên hữu bất trắc phong vân,nhân hữu đán tịch họa phúc (天有不测风云, 人有旦夕祸福)

Đại ý: Sông có khúc, người có lúc. Đời người, phú quý không thể giữ trong tay, nghèo hèn không thể đùn đẩy, đây là quy luật tuần hoàn của trời đất, vạn vật thay đổi đến cuối cùng sẽ quay lại điểm ban đầu. Khó có thể đoán được lại vừa không thể nào trốn tránh. (Editor)

Đệ tử ma giáo A cùng Lê Thanh vốn định cúi thấp đầu mà đi qua, không nghĩ tới đầu lĩnh của đội ngũ – một Lolita- đã mẫn duệ phát hiện hai người có chỗ bất thường, nàng quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đến đệ tử ma giáo A mà nói: “Đây là tế phẩm mà ngươi bắt về từ dưới chân núi ? Như thế nào lại có khuôn mặt rất giống một gián điệp.”

Này Lolita chính là Tả hộ pháp của ma giáo -Nhϊếp Thiên Nhạn, bởi vì loại võ công mà nàng tu luyện chính là « càng tu luyện lại càng trẻ đẹp » [19], cho nên, tuy rằng nàng bây giờ đã là một bác gái bốn mươi tuổi, nhưng người ta nhìn vào thì nàng vẫn là một Lolita.

*[19] càng tu luyện lại càng trẻ đẹp. Nguyên tác : việt tu luyện tựu việt niên khinh (越修炼就越年轻)

Lê Thanh: “! !” Vì cái gì lại nói ta có khuôn mặt gián điệp a OTZ

【 Này đại khái là khí tràng gì gì đó đi →_→】

Đệ tử ma giáo A cả người run rẩy, mãn kiểm đổ mồ hôi mà nói: “Nàng nói nàng nhận thức người của ma giáo chúng ta, còn mang theo thư tín, cho nên, ta liền mang nàng về đây……”

“Đi tìm chết đi, tên vô dụng !” Bởi vì vấn đề chiều cao, Nhϊếp Thiên Nhạn hung tàn một đao thống tới thận của đệ tử ma giáo A, bất quá này cũng là một kích trí mệnh.

Đệ tử ma giáo A lúc này quỳ trên mặt đất, một bộ sắp 'ăn hành'.

Lê Thanh chấn kinh mà nhìn đến Lolita: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi……” Hiện tại Lolita đều là những kẻ hung tàn như vậy sao ! Nói sai một câu liền bị thống thận, quả thực so với nàng lại càng hung tàn.