Chapter 89: Trạch đấu cung đấu vũ hiệp đại tạp quái (10)
Bằng vào nữ chủ quang hoàn, Lê Thanh đã thành công tới được võ lâm minh…… Mới là lạ.
Lê Thanh ở trong núi lạc đường, tuy rằng trước mặt cũng chỉ có một con đường, nhưng nàng cũng không biết vì sao liền lạc đường như vậy.
Mở ra kiện hàng của Tạ Dương nhìn một chút, lương khô đều không còn nhiều, tầm mắt của Lê Thanh chuyển dời đến trên người vị Võ Lâm Minh Chủ vẫn còn bị khổn, suy xét cũng không thể đem đối phương xem như trữ bị lương được. [1]
*[1] trữ bị lương (储备粮). Thức ăn dự trữ.
Ở bên một dòng suối dừng cước bộ, Lê Thanh đem ngựa cột vào trên cây, chính mình cầm nhánh cây xuống nước loạn trạc, muốn nhìn có lẽ nào là vận khí tốt mà bắt được mấy con cá làm cơm chiều.
Đúng lúc này, Tạ Dương hừ nhẹ một tiếng, cư nhiên mở mắt, sau đó khinh khinh tùng tùng chặt đứt dây thừng trên người.
Thân là một Võ Lâm Minh Chủ, cho nên dây thừng như thế nào lại có thể trói buộc được hắn.
Lê Thanh cầm nhánh cây sững sờ ở tại chỗ, sau đó nói: “Kia, cái kia, Minh Chủ ngươi tỉnh a……” Không nghĩ tới nam chủ nhanh như vậy liền đã khôi phục sức khỏe, thật không hỗ là « thánh ăn đòn ».
Trạng huống hiện tại cảm giác không tốt lắm a, Lê Thanh nhớ tới Tạ Dương cả ngày hôm nay đều bị cột vào trên mông ngựa xóc nảy, không biết bụng của hắn có ổn không……
Ai có thể lường trước Tạ Dương chẳng những không có phẫn nộ, còn kích động bắt lấy tay của Lê Thanh : “Ngươi chính là bạn lữ mà ta một mực tìm -mệnh trung chú định ! Cùng ta kết hôn đi!”
Lê Thanh: “…… Eh ?” Nàng hiện tại chính là nam trang a ∑(っ °Д °;)っ
“Trong lúc ta hôn mê, ta mơ hồ cảm thấy một loại khí tức thập phần ấm áp, giống như vẫn có người đang dốc lòng chăm sóc ta.” Tạ Dương thở dài nói, trong ánh mắt tràn đầy y luyến chi tình [2]: “Kia khí tức chính là ta mười mấy năm qua một mực theo đuổi !”
*[2] y luyến chi tình (依恋之情). Quyến luyến không rời.
Lê Thanh: “…… Là như thế này a, chính là ta là một nam nhân a.” Nói như vậy, chân ái của Tạ Dương chẳng phải là con ngựa kia sao →_→, bất quá chuyện này vẫn là đừng nói cho hắn biết vẫn tốt hơn……
“Không, loại chuyện này một chút quan hệ đều không có, trực giác của ta nói cho ta biết, cùng ngươi cùng một chỗ là quy túc [3] trong mệnh trung chú định của ta !” Tạ Dương kích động nói, hắn thật sự là một nam tử « chuyện gì cũng dựa vào trực giác ».
*[3] quy túc. (归宿). Kết cục; chốn trở về;
Một cõi đi về..
Lê Thanh: “……” Này quả nhiên là sức mạnh của « kịch tình đại thần và nữ chủ quang hoàn » sao ! !
******
Tóm lại, sau khi Tạ Dương thanh tỉnh, hai người chạy suốt đêm, cuối cùng là ở sáng hôm sau đã chạy tới võ lâm minh.
Hai người vừa từ trên ngựa bước xuống, một nữ tử liền vội vã theo bên trong cánh cửa vọt ra: “Minh Chủ đại ca, ngươi lần này vì sao lại đi lâu như vậy?”
Này thiếu nữ chính là Dung Khinh Tuyết, nàng vạn phần lo lắng mà nhìn đến Tạ Dương, hoàn toàn không đếm xỉa tới Lê Thanh bên cạnh.
“Khinh Tuyết, ta hướng ngươi giới thiệu một chút.” Tạ Dương nói: “Đây là vị hảo huynh đệ mà ta lần này đi Dương Châu đã kết giao, tên là……” Hắn lúc này mới nhớ tới một vấn đề thực nghiêm túc, hai người còn chưa biết tính danh của đối phương……
Lê Thanh vội nói: “Ta gọi là Lê Tiểu Bạch.”
“Nga, Lê Tiểu Bạch.” Tạ Dương mỉm cười nói: “Sau này, hắn liền xem như cũng là ca ca của ngươi.” Cũng may Tạ Dương còn có vài phần thần trí, cũng chưa nói đối phương là hảo cơ hữu của hắn này nọ.
“Ngươi không phải là ngày đó ta gặp được……” Dung Khinh Tuyết trong mắt hiện lên vài tia băng lãnh, sau đó nàng liền che giấu đi kinh ngạc chi tình của chính mình, mỉm cười cùng Lê Thanh gật gật đầu.
“Kia Minh Chủ đại ca, lần này ngươi không phải đi giúp Hà Nguyệt cô nương chuộc thân sao ? Như thế nào lại,vì sao lại không thấy nàng?” Dung Khinh Tuyết một bộ minh tri cố vấn [4] mà nhìn về phía Tạ Dương.
*[4] minh tri cố vấn (明知故问). Biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Mấy ngày trước đây là Tạ Dương chân trước mới vừa đi, Dung Khinh Tuyết sau lưng liền lập tức chạy tới Dương Châu, trực tiếp ở trước lúc Tạ Dương tới liền gϊếŧ chết Hà Nguyệt, sau đó, lại lập tức chạy về võ lâm minh, nữ phối này cũng thật là dã-man-rợ . [5]
*[5] dã-man-rợ. Nguyên tác : man bính (蛮拼)
Nhắc tới Hà Nguyệt, Tạ Dương nhìn về phía Lê Thanh, trong mắt hiện lên vài tia giãy dụa. Không sai, phía trước đó Tạ Dương đã sớm đem chuyện Hà Nguyệt quên đến không còn một mảnh, là Dung Khinh Tuyết một phen nhắc nhở khiến hắn nhớ đến chuyện bạn gái cũ.
Lê Thanh: “Khoan đã nào, ta thật sự không phải hung thủ gϊếŧ người a!” Tạ Dương người này rốt cuộc đối Hà Nguyệt có phải chân ái hay không a! Nói là chân ái cũng đúng, ngàn dặm xa xôi vì đối phương chuộc thân, còn s-m hung thủ, nhưng hắn vì cái gì luôn tùy tùy tiện tiện đem Hà Nguyệt quên ở sau đầu a, là kiện vong chứng hoạn giả sao ! ! [6]
*[6] kiện vong chứng hoạn giả (健忘症患者). Người mắc chứng mất trí nhớ.
“Lê đệ, tuy rằng ta trước đó đã xem ngươi là huynh đệ, nhưng chuyện Hà Nguyệt không thể không tra, liền ủy khuất ngươi một phen rồi.” Tạ Dương nhịn đau mà nói.
Lê Thanh: “Uy!” Tuyên ngôn cầu hôn mà ngươi lúc trước đã nói, chỉ là nói nói mà thôi sao ! !
Dù sao, Lê Thanh liền như vậy bị nhốt vào địa lao, bất quá bởi vì kiện vong chứng của Tạ Dương, hắn hoàn toàn đã quên Lê Thanh không phải một người thường, trực tiếp dùng dây thừng bình thường đem nàng khổn ở bên trong địa lao.
Lê Thanh ở trong địa lao còn chưa đến năm phút đồng hồ, Dung Khinh Tuyết liền khẩn cấp đi xuống tới.
Lê Thanh cảm thấy không ổn, vội nói: “Vị này nữ hiệp, ngài có chuyện gì?”
Dung Khinh Tuyết trực tiếp rút ra thanh kiếm phía sau lưng, lạnh lùng nói: “Diệt khẩu.”
Lê Thanh: “Khoan đã nào, ngươi này không phải bại lộ chuyện chính mình chính là hung thủ sao ! !”
“Ta vốn không cần phải gạt một người chết.” Dung Khinh Tuyết nói: “Chỉ cần gϊếŧ ngươi, thiên hạ này sẽ không còn có người nào biết hung thủ là ta.”
Lê Thanh: “……” Có nên khốc huyễn như vậy hay không (╯///////)╯(┴—┴)
Mắt thấy kiếm của đối phương sắp đâm đến cổ của mình, Lê Thanh lại nói: “Khoan đã nào, nếu trực tiếp thô bạo đem ta cấp gϊếŧ như vậy, Võ Lâm Minh Chủ tuyệt đối sẽ biết đi! !”
“Nga?” Dung Khinh Tuyết cười lạnh nói: “Ngươi cho là Minh Chủ đại ca sau ngày hôm nay vẫn còn có thể nhớ tới chuyện của ngươi sao ?”
Vì cái gì ngay cả ngươi cũng bắt đầu thổ tào nam chủ là kiện vong chứng ! !
Lê Thanh cắn răng mà nói: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu hắn đột nhiên nhớ lại, đến lúc đó ngươi không phải sẽ gặp nguy hiểm sao, cho dù hắn chính là hoài nghi ngươi một chút, cảm tình giữa các ngươi liền sẽ bị trùng kích a!”
Nhân thiết của Tạ Dương vốn là bản tính đa nghi như vậy…… Kỳ thật không chỉ có Tạ Dương, tất cả nam chủ trong thế giới này đều có đức hạnh này, đại khái là sở thích cá nhân của tác giả đi.
Dung Khinh Tuyết ngẩn người, đem kiếm thu hồi: “Ngươi nói cũng không sai.”
Lê Thanh thở phào một hơi, thiếu chút nữa chuyện bi kịch tàn nhẫn nhất trên thế giới này —— bị lão bà của mình gϊếŧ đã phát sinh ở trên người nàng, ít nhiều nàng cơ trí như vậy, mới tránh khỏi kết cục « hẳn phải chết ». [7]
*[7] hẳn phải chết. Nguyên tác : tất tử (必死)
“Chính là ngươi đừng nghĩ rằng như vậy là có thể tránh được một kiếp.” Dung Khinh Tuyết từ trước ngực lấy ra một bình nhỏ, vài bước tiến đến trước mặt Lê Thanh mà nói: “Chỉ cần uống hết dược trong bình này, ngươi sẽ chết không chút sơ hở, căn bản không có người lại hoài nghi đến trên đầu của ta.”
Lê Thanh: “! ! ! !” Trời à, Trời à, Trời à, hệ thống, này rốt cuộc phải làm sao lo liệu a! !
Tới loại thời điểm này đã không phải là chuyện « tài ăn nói có thể giải quyết được tất cả », quyết đoán vẫn phải tìm hệ thống -V-+
【 Không cần lo lắng, chỉ cần ngươi bỏ ra một ngàn điểm tích lũy, bản hệ thống sẽ đem độc dược trong tay nàng đổi thành 【 tít 】 dược . 】
Vì cái gì là đổi thành 【 tít 】 dược a! !
Lê Thanh: “Ngươi không phát hiện từ sau đi vào thế giới này, ta liền vẫn đều đang lãng phí điểm tích lũy sao !” Cứ như vậy tuyệt đối là tân tân khổ khổ vài thập niên, khi trước được giải phóng.
【 Không cần lo lắng, ngươi làm nhiệm vụ kiếm được điểm tích lũy nhiều hơn so với bỏ ra, mấy thứ này nhiều nhất chỉ triệt tiêu mấy tùy cơ nhiệm vụ mà thôi →_→】
Lê Thanh mắt thấy Dung Khinh Tuyết đã đem cái chai tiến đến bên môi, vội không ngừng đáp ứng yêu cầu của hệ thống, tới hiện tại đã là « không nhảy hố là không được » [8] ! !
*[8] không nhảy hố là không được. Nguyên tác : bất bị khanh bất hành đích đích bộ (不被坑不行的地步)
Dung Khinh Tuyết một tay kháp trụ cằm của Lê Thanh, một tay cường ngạnh đem chất lỏng trong bình đổ vào trong miệng Lê Thanh, cười lạnh nói: “Đều ngoan ngoãn nuốt xuống cho ta.”
Chất lỏng băng lãnh chảy vào trong miệng, lại mang đến một cỗ nhiệt triều, Lê Thanh trong lòng cả kinh, không nghĩ tới hệ thống này tiểu yêu tinh ác tha như thế, cư nhiên đổi thành cao cấp 【 hòa hài 】 dược như này.
Lê Thanh vẫn cứ lưu lại một nửa chất lỏng ở trong miệng, tay đang bị cột vào phía sau khẽ dùng dùng sức một chút, này dây thừng bình thường đã bị nàng dùng lực xả đứt.
Trực tiếp vươn tay ôm lấy cổ của Dung Khinh Tuyết, mặt đối mặt với nàng mà tiếp cận, Dung Khinh Tuyết một trở tay không kịp, đã bị Lê Thanh chặt chặt chẽ chẽ [9] che lấy đôi môi, hai người liền như vậy trực tiếp té lăn trên mặt đất.
*[9] chặt chặt chẽ chẽ. Nguyên tác : kết kết thật thật (结结实实)
Cảm thụ được chất lỏng băng lãnh lại có chút ấm ấp theo trong miệng đối phương xâm nhập khoang miệng, Dung Khinh Tuyết kinh ngạc mà nhăn mi.
Không nghĩ tới đối phương cư nhiên chết cũng muốn lôi kéo nàng cùng chết…… Không, không đúng, này căn bản không phải quý hiếm độc dược mà nàng cất chứa, này chính là 【 hòa hài 】 dược đi! !
Lê Thanh đem tất cả chất lỏng trong miệng đều uy qua, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa cái trán của mình đã tràn đầy mồ hôi.
—— khoan đã nào, nàng vừa rồi giống như làm cái chuyện gì thực hoàng bạo [10] ! !
*[10] hoàng bạo (黄暴). Không chú thích.
Lê Thanh lúc này mới phản ứng lại chính mình vừa rồi đã phạm lỗi gì, liền ở lúc nàng do dự, một đôi tay thon dài trắng nõn như tuyết ôm lấy thắt lưng của nàng, Dung Khinh Tuyết thuận thế đem Lê Thanh đặt ở phía dưới.
—- lạp đăng * hảo —-
Nên phát sinh và không nên phát sinh đều đã phát sinh.
Lê Thanh sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đều yêu toan bối thống [11], một bộ túng dục quá độ, nàng tang thương nhu nhu lấy thắt lưng của chính mình, sau đó lại ngồi xuống đất đem y phục cấp mặc.
*[11] yêu toan bối thống (腰酸背痛). Eo mỏi lưng đau.
Bên cạnh, Dung Khinh Tuyết nghe được động tĩnh, cũng ngồi dậy đến, sắc mặt bình tĩnh nhìn đến Lê Thanh.
Lê Thanh cũng quay đầu lại nhìn đến nàng, do dự mà nói: “Kia, cái kia, vì cái gì ngươi muốn uy cho ta 【 tít 】 dược……” Dù sao trước đem chuyện này vu oan đến trên người nữ phối đại nhân, rồi lại nói tiếp đi →_→
Dung Khinh Tuyết chọn mi mà nói: “Ta vốn không có……” Nàng vạn phần tin tưởng chính mình lấy ra chính là độc dược, chẳng lẽ là ai ở lúc nàng không chú ý đã đem độc dược đổi thành 【 tít 】 dược sao…… Khả năng này cũng không phải không có.
“Dù sao sự tình đều đã như vậy.” Dung Khinh Tuyết đứng dậy, y phục trên người tùng tùng khoa khoa lộ ra, nàng trực tiếp rút ra thanh kiếm phía sau lưng.
Nhìn đến hàn quang trên thân kiếm, Lê Thanh cả người đều không xong: “Ngươi đều đối ta làm ra loại chuyện này ! Còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu sao ! ! Nhân tính đâu! Liệu còn có nhân tính ! !” Loại này ăn xong liền gϊếŧ người quả thực là kẻ phát điên phát rồ! !
Dung Khinh Tuyết nhưng không có làm ra loại động thủ như Lê Thanh nghĩ, mà là cắt lấy một lọn tóc của chính mình, đem nó phóng tới bên trong một tiểu túi hương, trân trân trọng trọng [12] phóng tới trên tay, đưa tới trước mặt Lê Thanh.
*[12] trân trân trọng trọng. Nguyên tác : trân nhi trọng chi (珍而重之)
Lê Thanh có chút do dự mà tiếp nhận hương túi, “Đây là…… ?” Bất quá mặc kệ là cái gì, tóm lại không phải muốn gϊếŧ người thì tốt rồi .
Dung Khinh Tuyết trực tiếp cầm tay Lê Thanh, nghiêm mặt nói: “Nếu chúng ta cũng đã làm cái loại sự này, ta sẽ đối với ngươi phụ trách!”
Lê Thanh đỏ mặt, nhìn xung quanh mà nói: “Kia, cái kia, kỳ thật ngươi……” Nữ phối đại nhân xuất hồ ý liêu chính trực a o(*////▽////*)q
“Tuy rằng Trung Nguyên bên này cũng không có loại phong tục này, nhưng ở quê nhà của ta, nam nam nữ nữ đều không sao cả.” Dung Khinh Tuyết mỉm cười nói: “Cho nên, gả cho ta đi.”
Dung Khinh Tuyết là người trong ma giáo, vốn là tính tình thập phần tùy ý, đã vừa mắt ai, nếu không gϊếŧ chết tình địch thì cũng đem đối phương cướp về trong tay, hơn nữa, nàng vừa là một người rất có trách nhiệm, lại vừa là một người ngây thơ.
Loại thiết định này chính là trong truyền thuyết – phản soa manh. [13]
* [13] phản soa manh (反差萌). Đã chú thích ở chương 64.
“Hảo, hảo a……” Lê Thanh đầu hôn não trướng mà gật gật đầu, hạnh phúc có phải hay không tới quá đột nhiên……
【 Độ hảo cảm của nữ phối Dung Khinh Tuyết +100, độ hảo cảm ban đầu -40, độ hảo cảm hiện tại là 60. 】 Âm báo của hệ thống âm cũng tùy theo vang lên.
Lê Thanh cả kinh: “……” Uy! ! Độ hảo cảm ban đầu có phải hay không quá thấp, quả thực đáng giận! ! Tăng thêm một trăm độ hảo cảm cũng chưa có điểm thật cảm!
Liền ở lúc hai người trong lúc đó không khí đang tốt đẹp, cửa địa lao đột nhiên bị đẩy ra, thân ảnh Tạ Dương xuất hiện ở tại cửa.
Dung Khinh Tuyết trong mắt hiện lên vài tia do dự, nhưng nàng cuối cùng vẫn là không buông ra tay đang nắm lấy Lê Thanh, dù sao, nàng bây giờ cũng đã là « người đã có gia đình», không thể tái « hái hoa ngắt cỏ » nữa.
Lê Thanh thì lại đang suy xét, có nên đi bôi xấu nam chủ giống như quá khứ hay không, khiến hình tượng của nam chủ sụp đổ này nọ.
Tạ Dương thở dài mà nói: “Lê đệ, ta đã nghĩ thông, Hà Nguyệt đều đã là chuyện quá khứ, ta căn bản không cần chấp nhất mấy chuyện đã qua này, chân ái của ta quả nhiên chỉ là ngươi.”
Lê Thanh: “……” Có cần phải tùy tiện như vậy hay không a ! ! Đã không còn là cái gì ngạo tra, tên này căn bản là tùy tiện tra. [14]
* [14] ngạo tra (傲渣); tùy tiện tra (随便渣). Ở chương trước Lê Thanh đã gọi Tạ Dương là ngạo tra.
Dung Khinh Tuyết mẫn duệ cảm nhận được chính mình có thể có rủi ro bị NTR, vội nói: “Minh Chủ đại ca, ta đã quyết định cùng Tiểu Bạch kết thành phu thê.”
“Cái gì? !” Tạ Dương đã bị trọng đại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn kinh ngạc nhìn đến hai người: “Vì sao…… đột nhiên như vậy……”
Chuyện Dung Khinh Tuyết một mực ngưỡng mộ hắn, Tạ Dương là hiểu được, bất quá hắn tự giác đối Dung Khinh Tuyết chính là huynh muội chi tình, nhưng cho dù như thế, nỗi đau khi bị NTR cũng khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Tạ Dương cười khổ nói: “Một khi đã như vậy, ta thân là hảo huynh đệ của Lê đệ, hôn sự này liền để ta đến gánh vác đi…… Hai người các ngươi liền ở võ lâm minh hảo hảo nghỉ ngơi.”
Nói xong, Tạ Dương tang thương lẫn mất mát mà nghiêng nghiêng ngả ngả ly khai cửa địa lao, một bộ nam tử thất tình.
******
Tuy rằng Tạ Dương bị song trọng NTR, nhưng hắn cũng nói được thì làm được, thế nhưng thật sự bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ giữa Lê Thanh cùng Dung Khinh Tuyết, còn phát ra thiệp mời cấp mấy nhân vật nổi danh khác trên giang hồ.
Mà Lê Thanh thì lại nhận được một tùy cơ nhiệm vụ thập phần quỷ súc, ở trong võ lâm minh tìm được một trăm người đến mỹ dung.
Liền ở lúc Lê Thanh tràn ngập ý chí chiến đấu mà chuẩn bị đi ra cửa mỹ dung, Dung Khinh Tuyết liền giữ nàng lại.
“Khinh Tuyết, ngươi đây là…… ?” Lê Thanh nhìn về phía Dung Khinh Tuyết đang tay cầm mộc kiếm.
“Ta đã nghĩ qua, ngươi nếu muốn ở lại võ lâm minh, sẽ không có thể giống như quá khứ làm một người bình thường như vậy.” Lúc Dung Khinh Tuyết nói đến chính sự, vẻ mặt phi thường nghiêm túc: “Cho nên, kể từ hôm nay, ta liền giáo ngươi võ công.”
【 Mở ra tùy cơ nhiệm vụ [ cùng nữ phối Dung Khinh Tuyết tập võ ], chỉ cần Dung Khinh Tuyết chính miệng tán dương võ công của người chơi, liền xem như hoàn thành nhiệm vụ. 】
Lê Thanh tiếp nhận mộc kiếm, tổng cảm giác « tiền đồ một mảnh xa vời »: “Chúng ta đây hiện tại liền bắt đầu sao?”
“Không sai.” Dung Khinh Tuyết gật gật đầu.
Vì thế Lê Thanh liền bắt đầu những ngày « mỗi sáng thức dậy liền phải luyện tập động tác cơ bản ».
“Không được, ta không còn có khí lực.” Lê Thanh xoa xoa mồ hôi trên trán, dùng ánh mắt làm nũng mà nhìn đến Dung Khinh Tuyết: “Tay của ta đều sắp bị chặt đứt……”
“Phải không?” Dung Khinh Tuyết mỉm cười đã đi tới, một mộc kiếm liền vỗ vào trên mông Lê Thanh.
Cảm nhận được chỗ bộ vị « khó có thể mở miệng » [15] truyền đến kịch liệt đau đớn, Lê Thanh suýt nữa liền quỳ xuống đất: “Khoan đã nào, vì cái gì phải đánh chỗ này! ! ∑(っ °Д °;)っ” này quả thực rất khiến người tu sỉ…… May mắn là sáng sớm xung quanh không có người nào đi ngang qua.
* [15] Nguyên tác : nan dĩ khải xỉ (难以启齿). Khó hé răng.
“Mau tiếp tục luyện cho ta, ta biết năng lực của ngươi không chỉ có bấy nhiêu.” Dung Khinh Tuyết lạnh lùng mà nói, trong mắt tựa như không có nửa điểm cảm tình: “Nếu không lần sau, thứ mà ta dùng sẽ không còn là mộc kiếm, mà là roi.”
Lê Thanh: “…… Là! !” S-M gì gì đó chỉ xuất hiện ở trong giấc mơ của nàng cũng rất tốt đẹp, trong hiện thực vẫn nên thôi đi! !
Tuy rằng nói như vậy, nhưng sau khi luyện cả buổi sáng, Lê Thanh cảm giác chính mình cũng cùng một phế nhân không sai biệt lắm, đặc biệt chỗ bộ vị khó có thể mở miệng kia, quả thực đã bị đánh đến sưng lên.
Dung Khinh Tuyết hảo ngôn hảo ngữ mà lôi kéo Lê Thanh đi vào trong phòng: “Ta buổi sáng như vậy nghiêm khắc cũng là muốn tốt cho ngươi, hiện tại là có thể nghỉ ngơi, đến ăn điểm tâm đi.”
Lê Thanh gật gật đầu, mới vừa ngồi ở trên ghế, liền bởi vì đau đớn mà té lăn quay trên mặt đất, hai mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn đến Dung Khinh Tuyết.
Dung Khinh Tuyết vội đem nàng từ trên mặt đất bế lên, trực tiếp phóng tới trên giường, đau lòng mà xoa xoa lấy nước mắt của nàng: “Trước khi ăn cơm, ta trước giúp ngươi sát sát dược đi.”
“Ân.” Lê Thanh gật gật đầu, sau đó liền ngây ngẩn cả người: “Khoan đã nào, ngươi nói muốn sát dược, chẳng lẽ là sát mông của ta sao ! !”
“Đương nhiên là nơi đó a, bằng không còn có thể là đâu.” Dung Khinh Tuyết mỉm cười từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nhỏ.
Hỏng rồi, này quả thực là « tu sỉ play trong tu sỉ play » rồi nha ! !
Lê Thanh vội nói: “Quả nhiên vẫn là ta tự mình làm đi! Ngươi có thể trước đi ra ngoài ! !”
“Không được, chính ngươi nếu không sát hảo lại lộng bị thương thì làm sao bây giờ?” Dung Khinh Tuyết vẻ mặt lạnh xuống dưới: “Hay là nói ngươi liền thích tiếp tục chịu đau như vậy ?”
Anh anh anh, thật đáng sợ a QAQ
Lê Thanh lệ rơi đầy mặt mà chôn đầu thật sâu ở trong sàng đan, rầu rĩ mà nói: “Vậy ngươi sát đi, tùy tiện ngươi……”
Tuy rằng rất nhanh liền sát dược xong, nhưng Lê Thanh cảm giác thời gian trôi qua quả thực dài như một năm, cả người đều ra một thân mồ hôi lạnh.
“Nếu Tiểu Bạch ngươi hiện tại bị thương, kia cũng đừng ngồi ăn, ta trực tiếp uy ngươi thì được rồi.” Sau khi sát hoàn dược, nữ phối đại nhân tâm tình phi thường hảo, mỉm cười bưng cháo tiến lại đây: “A.”
Lê Thanh cả mặt đã đỏ lại càng đỏ, há miệng ra, để cho đối phương đem cháo uy tới trong miệng.
******
Đương nhiên, kịch tình tú ân ái không có khả năng trực tiếp viết một chương.
Đảo mắt đã đến lúc trời tối, Dung Khinh Tuyết đang ngồi ở trong viện luyện kiếm, đột nhiên một con bồ câu bay lại đây, nàng tháo xuống tín trên bồ câu, xem đến.
“Tuy rằng không muốn ở trước ngày đại hỉ gϊếŧ người, nhưng nếu như giáo chủ đã phân phó, xem ra cũng không có biện pháp a.” Dung Khinh Tuyết diện vô biểu tình mà vò nát tín trong tay.
Thân là thám tử của ma giáo, Dung Khinh Tuyết đương nhiên không phải như vậy nhàn nhã, nhiệm vụ của nàng chính là âm thầm tìm hiểu tình báo của chính phái bên này, cũng ngẫu nhiên gϊếŧ vài người diệt diệt khẩu gì gì đó.
Đương nhiên Dung Khinh Tuyết cũng không cho rằng này đó nhiệm vụ có cái gì khó, nàng vốn là cao thủ dụng độc trong ma giáo, ngày thường cho dù không để dùng võ công, cũng có thể gϊếŧ người như chớp mắt. [16]
* [16] gϊếŧ người như chớp mắt. Nguyên tác : sát nhân vu vô hình (杀人于无形)
Lúc này bởi vì Minh Chủ vì hai người tổ chức hôn lễ, cho nên, đã mời không ít nhân vật tai to mặt lớn lại đây, người mà Dung Khinh Tuyết cần phải gϊếŧ chính là một trong số những người này.
******
Mặc dù cách ngày đại hôn vẫn còn tới nửa tháng, nhưng đã không hề ít khách nhân chạy tới.
Từ Tạ Dương giới thiệu, Lê Thanh cũng miễn cưỡng nhận thức này đó khách nhân, nhân tiện nhắc tới, Lê Thanh gần đây cũng vẫn đều đang nữ phẫn nam trang →_→
Gần đây mỗi ngày luyện kiếm quả nhiên là có hiệu quả, Lê Thanh đã từ phía trước đó mỗi ngày đều bị nữ phối đại nhân không lưu tình chút nào mà ấu đả, biến thành hiện tại ngẫu nhiên mới bị đánh một trận.
Hơn nữa Lê Thanh cũng có thời gian, mỗi buổi chiều đều đi ra ngoài tìm một số bác gái, đại thẩm mỹ dung, vì thế thanh danh của nàng cũng liền truyền ra ngoài.
Một ngày này, Lê Thanh đang dưới sự chỉ đạo của Dung Khinh Tuyết mà luyện kiếm, đột nhiên có người đi đến.
Lê Thanh quay đầu nhìn nhìn, đó là một thiếu nữ nhìn qua mười sáu mười bảy tuổi, dáng người yểu điệu, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, nhưng trên mặt lại che lụa mỏng, khiến người thấy không rõ dung mạo của nàng.
【 Mở ra tùy cơ nhiệm vụ [ giúp vật hi sinh- nữ phối Tả Tình- mỹ dung ]】
Lê Thanh dừng một chút, sắc mặt Dung Khinh Tuyết nhất thời lạnh xuống dưới, không lưu tình chút nào mà dùng roi quất đến chỗ khó có thể mở miệng của Lê Thanh, thấp giọng nói: “Làm sao vậy? Nhìn đến mỹ nhân khác, ngươi tâm động ?”
Lê Thanh bất chấp kia toàn tâm đau đớn, vội lấy lòng Dung Khinh Tuyết mà nói: “Như thế nào lại có thể! Trong lòng ta, Khinh Tuyết ngươi chính là nữ nhân đẹp nhất trên thế giới, ta như thế nào lại có thể đối người khác tâm động?”
Cũng đúng lúc này, Lê Thanh trong lòng yên lặng rơi lệ, vì sao nàng mỗi lần đều phải nói ra mấy lời giống như là tra nam mới có thể nói ra……
“Này còn không sai biệt lắm.” Dung Khinh Tuyết quay đầu lạnh lùng mà nói: “Ngươi là ai? Có chuyện gì?”
Tả Tình kiến thức tới rồi một mặt hung tàn vừa rồi của nữ phối đại nhân, vội nói: “Ta là con gái của Tả Bảo Chủ, đang là khách nhân…… Chính là nghe nói mỹ dung kỹ thuật của Lê đại phu phi thường cao siêu…… Cho nên, đến xem mà thôi……”
Tả Tình chính là con gái như hoa như ngọc của vị khách nhân Tả Bảo Chủ đã đến vào ngày hôm trước, bất quá nàng ở mấy ngày trước bởi vì tranh giành tình nhân cùng muội tử khác mà đánh nhau [17], trong lúc tranh đấu đã bị hoa thương [18] khuôn mặt, hiện tại đã bị hủy dung, đến nỗi mỗi ngày đều phải mang cái khăn che mặt, vì việc này mà phi thường phát sầu.
*[17] đánh nhau. Nguyên tác : tư đả (厮打)
*[18] hoa thương (划伤). Bị đao kiếm cắt phải.
Nhưng vào lúc này nàng biết được trong võ lâm minh có một vị đối mỹ dung phi thường chuyên nghiệp, liền tầm tử lại hoạt [19] mà đi theo phụ thân của mình lại đây…… Không nghĩ tới vừa tiến đến cư nhiên liền thấy được một màn kính bạo [20] như vậy, quả thực tam quan tạc liệt.
* [19] tầm tử lại hoạt (寻死赖活).
tầm tử (寻死). Chờ chết.
lại hoạt (赖活). Sống trong điều kiện khó khăn hoặc khuất nhục.
* [20] kính bạo (劲爆)
Dùng để chỉ một sự vật/sự việc vừa khốc lại vừa huyễn (既酷又炫), vừa thời thượng lại vừa mới mẻ (既时尚又前卫).
Xuất phát từ một quảng cáo của KFC (2003): “Loại thức ăn tuyệt vời giúp cho cuộc sống gia đình tăng thêm cảm giác mới mẻ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sung sướиɠ.”
“Popcorn chicken” dịch sang tiếng Trung thành món “Bạo kê mễ hoa” (爆鸡米花).
“Kính bạo + bạo kê mễ hoa” (劲暴 + 爆鸡米花), gọi tắt là “Kính bạo kê mễ hoa” (劲暴鸡米花). “Bạo” và “Bạo” đồng âm, đặt cạnh nhau nghe hay hay, với ý là “Đột nhiên, ngoài dự đoán”. Người ta cũng hay kêu “Bạo, bạo” (爆, 暴).
Slogan: “Thúy hưởng vi vi lạt, kính bạo mãn chủy ba” (脆响微微辣, 劲暴满嘴巴): Giòn vang hơi cay, kính bạo đầy miệng.
(Editor) Ok, vị ngon trên từng ngón tay..
“Là như thế a.” Lê Thanh nói: “Bất quá, Lê đại phu……” Hình như nàng đột nhiên ngửi thấy có mùi 'vật hi sinh' ở đâu đây. [21]
* [21] Nguyên tác : Hảo tượng tha đột nhiên đa liễu cá khán thượng khứ tựu ngận pháo hôi đích hậu chuế (好像她突然多了个看上去就很炮灰的后缀)
Trong phim cổ trang ( đặc biệt là cung đấu), những vai đại phu/thái y là dễ chết nhất.
“Nếu hai vợ chồng Lê đại phu các ngươi đang có chuyện quan trọng, ta sẽ không quấy rầy.” Tả Tình hồi tưởng đến một màn hung tàn vừa rồi liền kinh hãi, vội vàng ly khai.
Lê Thanh: “……” Khoan đã nào, chớ đi! ! Nàng còn chưa kịp cấp muội tử mỹ dung a! !
Dung Khinh Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Đừng nhìn nữa, kiếm pháp cơ bản luyện đến đây là được rồi, kế tiếp ta truyền cho ngươi chút nội lực, đã đến lúc giáo ngươi khinh công rồi.”
“Khinh công?” Lê Thanh vừa nghe đến không cần tiếp tục luyện kiếm pháp liền nhẹ nhàng thở ra, vô cùng cao hứng mà dìu đỡ nữ phối đại nhân đi vào cửa.
******
Tạ Dương thỉnh nhiều khách nhân như vậy cũng không chỉ là vì hôn sự của Lê Thanh, càng nhiều vẫn là vì cùng mọi người tham thảo [22] chuyện đệ tử ma giáo gần đây càng ngày càng gây ra chuyện không biết thu liễm.
* [22] tham thảo (探讨). Nghiên cứu + thảo luận.
Tóm lại Tạ Dương cùng những khách nhân mỗi ngày đều họp, Lê Thanh chăm học khổ luyện rốt cục cũng học xong điểm khinh công, một ngày này nàng liền nhân lúc rãnh rỗi đi đến viện tử của Tả Bảo Chủ, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ giúp Tả Tình mỹ dung.
Đương nhiên, là gạt nữ phối đại nhân.
Tả Tình đang phát sầu ngồi ở trong viện đánh đàn, đột nhiên nhìn đến có người tiến vào, liền lộ ra sắc mặt lạnh lùng: “Là ai?”
Lê Thanh vội nói: “Là ta, ta là Lê đại phu. Tả tiểu thư, lúc này ta lại đây là vì giúp ngươi trị liệu vết thương trên mặt.”
“Phải không?” Tả Tình mừng như điên mà nhìn đến Lê Thanh, trực tiếp cấp nàng quỳ xuống : “Vậy phiền ngươi Lê đại phu, nếu là khuôn mặt của ta có thể chữa khỏi, mặc kệ nhiều ít bạc ta đều có thể trả!”
“Chuyện này không cần.” Lê Thanh giải khai cái khăn che mặt của Tả Tình, chấn kinh phát hiện trên mặt nàng cũng chỉ là một tiểu vết thương.
Chuyện này cũng là hủy dung sao ! ! Căn bản chỉ là bị cào xướt mà thôi nha ∑(っ °Д °;)っ
Tả Tình một bộ hốt hoảng lo sợ : “Thế nào, có phải hay không rất nghiêm trọng ? Lẽ nào là không thể chữa trị được?”
“Khụ khụ, này là không thành vấn đề.” Lê Thanh trực tiếp đem thảo nê đã chuẩn bị tốt đem ra, tùy tiện phu tới trên mặt Tả Tình.
Đợi sau khi gỡ xuống thảo nê, Tả Tình vẫn là không thể tin được: “Như thế nào lại có thể nhanh như vậy thì tốt rồi……” Bất quá ngay lúc lấy ra gương, nàng mới là vạn phần chấn kinh: “Cư nhiên thật sự đã không còn…… Lê đại phu, ngươi thật sự là y thuật cao siêu!”
【 Tùy cơ nhiệm vụ [ giúp vật hi sinh -nữ phối Tả Tình- mỹ dung ] đã hoàn thành. 】
Lê Thanh: “Khụ khụ khụ khụ.” Vì sao nàng một chút cảm giác thành tựu cũng không có a! !
Liền ở lúc Lê Thanh chuẩn bị thu thập này nọ mà chạy lấy người, một tiếng hét thảm đột nhiên từ viện tử bên cạnh truyền đến.
Lê Thanh thân mình nhất thời trở nên cứng ngắc: “……” Vì cái gì nàng luôn gặp được loại chuyện mạc danh kỳ diệu này a! Nàng chẳng lẽ là họ hàng của tử thần tiểu học sinh sao OTZ
Nghĩ cũng không cần nghĩ, Lê Thanh liền biết cách vách nhất định có án mạng, ngẫm lại cũng phải, vì cái gì hệ thống lại đột nhiên tuyên bố loại nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu này, tuyệt đối là vì muốn hãm hại nàng tới nơi này! !