Chapter 58: Ngu nhạc quyển văn (11)
Tuy rằng cảm giác rất chết tiệt, nhưng mấy muội tử vẫn là không thể không phóng đũa.
Ngay lúc các nàng đem đũa cầm lên trên tay, đột nhiên cảm giác chính mình là như vậy ngốc, đây quả thực là hắc lịch sử trong nhân sinh mà a uy ! !
Lê Thanh trước đó phóng đũa xem như là bách phát bách trúng, bất quá chuyện này cùng thực lực của nàng không quan hệ, tất cả đều là do hiệu ứng của nữ chủ quang hoàn mang đến, cho nên, Lê Thanh vẫn có điểm lo lắng rằng mình đọ không nổi Lăng Thiểu Ngọc kia.
Tầm mắt vừa chuyển, Lăng Thiểu Ngọc khinh miêu đạm tả gỡ xuống phần giác hút gắn trên đầu chiếc đũa, trên mặt lộ ra một nụ cười tự tin. Sau đó nàng liền hít sâu một hơi, dùng một tư thế kỳ lạ có chứa vài phần vận luật mà đem chiếc đũa phóng ra.
Chiếc đũa chuẩn xác trạc đúng điểm trung tâm của bia ngắm, còn mạnh mẽ trạc vào hơn mười cm độ dày.
Mấy muội tử khác thấy thế, yên lặng buông xuống chiếc đũa trong tay, coi như hết, các nàng cũng chỉ là một phàm nhân, loại chuyện này nên ở xa xa vây xem thì tốt rồi.
Lê Thanh thấy thế, cũng lập tức phóng ra chiếc đũa trong tay mình, trước đó Lăng Thiểu Ngọc vẫn âm thầm chú ý Lê Thanh, nhìn thấy tư thế của nàng tùy ý như thế, thầm nghĩ có thể người này cũng chính là một người bình thường, không nghĩ tới ngay sau đó, chiếc đũa thế nhưng cũng trúng tâm của bia ngắm, dùng thế như chẻ tre mà xuyên thấu qua bia ngắm, trực tiếp đâm đến trên vách tường xi măng phía sau bia ngắm.
Mấy người vây xem xung quanh đều trợn mắt há mồm,
“Những người tầm thường như chúng ta có phải hay không hẳn là nên yên lặng rời đi……” “Aha ha ha ha cho dù lúc này casting rớt…… Ta cũng không hiểu vì sao lại không có cảm giác thất vọng a.”
“Ta cảm giác ta có thể đi bái sư thử xem!”
Lăng Thiểu Ngọc nhíu mày, “Tuy rằng ngươi nhìn qua cũng không sai, bất quá ta là tuyệt đối sẽ không thua !”
Vì thế Lê Thanh cùng Lăng Thiểu Ngọc hai người liền tranh nhau ném đũa, mãi sau khi tất cả chiếc đũa trên tay đều dùng hoàn, các nàng mới ngừng lại được.
Một tiếng vỗ tay vang lên, đạo diễn đẩy cửa đi đến, đạo diễn là một đại thúc nhìn qua hơn ba mươi tuổi, trời sinh tóc vàng mắt xanh, còn mặc một thân áo sơmi màu phấn hồng cùng quần đi biển, nhìn qua cực độ lôi thôi lếch thếch.
Đạo diễn trên mặt lộ ra tươi cười mà nói: “Động tác mẫu của hai người các ngươi thực ngoạn mục a.”
Lăng Thiểu Ngọc mỉm cười nói: “Đa tạ đạo diễn khích lệ.” Tuy rằng Lê Thanh cũng thực khốc huyễn, nhưng Lăng Thiểu Ngọc cho rằng chính mình tuyệt đối sẽ không thua, so với một Lê Thanh không tên không tuổi [1], nàng ở M quốc tốt xấu cũng có chút danh khí, hơn nữa động tác của nàng nhìn qua lại càng tiêu chuẩn hơn.
* [1] không tên không tuổi. Nguyên tác : danh bất kiến kinh truyện (名不见经传). Chưa từng nghe đến tên.
Lê Thanh cũng học theo ngữ khí của Lăng Thiểu Ngọc mà nói tiếng 'cám ơn', chợt nghe đến đạo diễn nói, “Tuy rằng hai người các ngươi cũng không sai, nhưng lúc này ta chỉ có thể lựa chọn một người, người này chính là —— Lê tiểu thư.”
Lăng Thiểu Ngọc biểu tình sụp đổ, “Vì cái gì? ! Rõ ràng các phương diện ta đều so với nàng đều lợi hại hơn !”
Đạo diễn giận dữ nói: “Là bởi vì hình tượng của nàng càng phù hợp nguyên tác một chút.”
“Nguyên tác làm sao? !” Lăng Thiểu Ngọc đem ánh mắt hướng Lê Thanh, từ trên xuống dưới mà đánh giá toàn thân của nàng, cuối cùng ánh mắt dừng lại một chỗ trên cơ thể của nàng- bộ ngực.
“……” Lăng Thiểu Ngọc: “Ta đã hiểu.”
Lê Thanh: “…… Ngươi hiểu cái gì a! !” Loại này muốn nói lại thôi, cảm giác ánh mắt « chính mình triệt triệt để để thua » là sao đây a ! !
Tuy rằng Lăng Thiểu Ngọc một bộ ' là ta thua rồi ', nhưng Lê Thanh chính là cao hứng không nổi, tổng cảm giác chính mình có chỗ nào bị xem thường.
Mãi sau khi thấy được kịch bản, Lê Thanh mới phát hiện, nguyên lai thiết định trong nguyên tác, nữ chủ là ngực phẳng, ngực phẳng, ngực phẳng……
Nàng cư nhiên vì vậy mà thắng Lăng Thiểu Ngọc! ! Quả thực…… Còn không bằng thua mà a QAQ
******
Đảo mắt Lê Thanh liền đã quay xong bộ 《S tinh nhân ngóc đầu trở lại: đại hiệp đũa quật khởi 》này, về phần giữa chừng lại phát sinh cái gì bị diễn viên nước ngoài khinh bỉ, sau đó bởi vì trong lúc đám cháy chạy trốn, sinh tử hoạn nạn liền biến thành bằng hữu, còn có lúc đang treo người trên uy á [2] đã bị người nào đó chặt đứt dây thép, thiếu chút nữa đã 'ăn hành', cuối cùng tìm được hung thủ mà đánh hắn một trận.
* [2] uy á (威亚). Các thiết bị hỗ trợ ( dây /móc/ khóa) cho diễn viên treo người lên không trung để diễn cảnh bay lượn, khinh công, đánh võ.
Ban đầu xuất phát từ trang bị và trang phục bảo hộ cho vận động viên leo núi, nhân viên ngành xây dựng , sau đó sử dụng trong điện ảnh, biểu diễn sân khấu ( xiếc /tạp kỹ).
Cùng với tình tiết động đất lúc quay phim thật sự rất là động động động, thiếu chút nữa liền cùng những người khác trong đoàn làm phim cùng nhau bị đè chết, cuối cùng ở rìa vách núi bị sẫychân ngã xuống, còn có bởi vì ăn hamburger quá nhiều mà bị tiêu chảy suốt nửa tháng, cả người đều hư thoát……
Những tình tiết tùy tùy tiện tiện bình thường liền lười viết.
Lê Thanh: “Cái gì a! ! Làm sao bình thường được, chỉ có mấy phân cảnh nhỏ thôi mà ta đã không biết không ít lần thiếu chút nữa 'ăn hành' rồi a ! !”
Tóm lại sau khi đóng máy, đạo diễn cùng mấy diễn viên khác, mỗi người đều cảm động đến lệ lưu mãn khuông [3], trong quá trình quay phim lần này, bọn họ rốt cục đã cảm nhận được chuyện còn sống là nhất kiện cỡ nào hạnh phúc.
* [3] lệ lưu mãn khuông (泪流满眶). Hốc mắt đầy nước mắt.
Vì thế mọi người ngay cả chúc mừng cũng không chúc mừng liền đều chạy đi nghỉ dưỡng mà hưởng thụ nhân sinh, bỏ lại Lê Thanh một người cô đơn thu thập hành lý cùng Tô Tuyết trở về nước.
Vừa xuống phi cơ, Lê Thanh cùng Tô Tuyết đã bị một đám Hắc y nhân- nhìn qua thực thần bí hơn nữa đích xác thực thần bí – bao vây, sau đó bị có chút bắt buộc mà nhét vào trong một chiếc xe màu đen.
Lại nói đến, có người như vậy quang minh chính đại ở sân bay mà giở trò bắt cóc, còn mặc quần áo hầm hố [4] như vậy, thật sự có ổn không đây! !
* [4] mặc quần áo hầm hố. Nguyên tác : xuyên đích giá yêu chiêu diêu (穿的这么招摇)
Chiêu diêu (招摇 ): rêu rao; khoác lác; huênh hoang khoác lác.
Đi qua các chợ nổi sẽ thấy, đầu xuồng của các tiểu thương có dựng một cái cây gỗ dài và mảnh ( thường là tre, trúc, tầm vông ), người dân treo trái cây lên cái túi lưới trên đỉnh cây này, bán trái gì thì treo trái đó. Cây này gọi là cây bẹo. Thành ngữ “bẹo hình bẹo dạng” cũng có từ đó.
Lê Thanh tuy rằng có thể giãy khai dây thừng, nhưng nàng có chút lo lắng cho sự an toàn của Tô Tuyết bên cạnh, Tô Tuyết trái lại thập phần bình tĩnh, thấp giọng nói: “Ta nhưng thật ra lại muốn nhìn một chút là ai dám bắt cóc ta.”
Lê Thanh: “…… Ân, ta cảm thấy rằng ta đã nghĩ ra một người.” Người làm ra loại chuyện này, trừ bỏ nam chủ, còn ai vào đây a……
Rất nhanh, xe đã chạy đến một căn biệt thự cao- đại-thượng, biệt thự này dáng vẻ cũng không khác mấy biệt thự trước đó xuất hiện trong quyển văn này, tóm lại rất-sang-chảnh.
Lê Thanh cùng Tô Tuyết bị đẩy tới trong đại sảnh, nam chủ Lâu Diệp Lỗi cười lạnh ngồi ở trên ghế, “Các ngươi rốt cục cũng đã đến, ta chính là đã phái người ở sân bay thủ hơn mười ngày.”
Lê Thanh nghi hoặc mà nói: “Lâu tổng, ngươi không phải đã ra ngoại quốc tiêu sái khoái hoạt sao, như thế nào lại đột nhiên trở lại.” Hay là nói bởi vì tình tiết bất khả kháng, nam chủ nhất định phải trở về chịu chết ? [5]
* [5] nhất định phải trở về chịu chết. Nguyên tác : chuyên môn hồi lai tống tử liễu (专门回来送死了)
Lâu Diệp Lỗi lạnh lùng mà nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không muốn ở nước ngoài tiêu sái sao ! ! Nhưng ta…… Quên đi, tóm lại các ngươi đã đến lúc phải trả giá đại giới!”
Lê Thanh đã hiểu được cái chỗ '…… ' trong lời này của nam chủ.
Hắn, đại khái, là, bất cử.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Tô Tuyết không cam lòng yếu thế mà nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi ở Z quốc có thể một tay che trời, ngươi nghĩ rằng ta nếu xảy ra chuyện gì, cha ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao ? !”
Lâu Diệp Lỗi nói: “Chỉ là một cái phú nhị đại, ngươi kiêu ngạo cái gì a? !”
Tô Tuyết: “…… Ngươi chẳng lẽ không phải là phú nhị đại sao……”
Nam chủ tỉnh lược đề tài này, tiếp tục nói: “Ta muốn trả thù các ngươi! Tô Tuyết, ngươi không phải là một bách hợp sao, hôm nay ta phải ở trước mặt ngươi cùng Lê Lê lĩnh chứng!”
Lê Thanh: “……” Xin lỗi đỡ không nổi, Lê Lê là cái gì a, loại này hảo thẹn play nha.
Khoan đã nào! ! Trọng điểm là lĩnh chứng a ! !
Lê Thanh trừng lớn mắt, vội hỏi: “Khoan đã nào, ngươi không thể phát rồ như vậy, lĩnh chứng là chuyện thực thần thánh a !”
“Ta đều đã hỏi qua ba mẹ ngươi, hộ khẩu của ngươi đều đang ở trên tay ta !” Nam chủ lập tức từ trong túi lấy ra một quyển sổ.
Lê Thanh: “……” Nàng còn tưởng rằng tra cha kế mẫu và vân vân chính là nhân vật làm nền [6] a, không nghĩ tới bọn họ thật sự cũng có phân diễn…… [7]
* [6] nhân vật làm nền. Nguyên tác : bối cảnh nhân vật (背景人物)
* [7] phân diễn. Nguyên tác : hữu kịch tình (有剧情)
“Vì tránh cho ngươi làm ra cái chuyện gì khiến tất cả mọi người không thoải mái.” Lâu Diệp Lỗi tà mị cười một cái, đã kêu người đem một vật thể màu đen cột vào trên người Tô Tuyết, đối Lê Thanh mà nói: “Này là bom hẹn giờ mà ta trang bị, nếu ngươi làm ra bất cứ hành vi phản kháng gì, ta cam đoan bom sẽ lập tức nổ tung !”
“…… Tùy tiện ngươi đi.” Lê Thanh bởi vì quá mức giật mình, biểu tình cùng tinh thần đều đã bị vây vào trạng thái tê liệt.
Tô Tuyết cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là không nói gì, mấy người liền như vậy lại ngồi xe năm phút đồng hồ từ gara chạy ra cổng, trực tiếp hướng dân chính cục mà chạy đến.” [8]
* [8] gara.
Nguyên tác : tòng huyền quan đáo liễu đại môn khẩu (从玄关到了大门口)
Trong lúc xe chạy, Lê Thanh ngồi ở ghế phó lái, cả người cũng không tốt lắm, nàng chẳng lẽ sẽ như vậy cùng tra nam chủ lĩnh chứng sao ! Quả thực rất chết tiệt !
Lê Thanh trộm quay đầu nhìn thoáng qua Tô Tuyết, Tô Tuyết lúc này thật là mặt không còn chút máu, hai hộ vệ vẫn đang ngồi ở phía sau, cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào.
Tất cả mọi người trong xe đều không nói gì, hiện trường thập phần xấu hổ, đúng lúc này, Tô Tuyết đột nhiên mở miệng, “Lâu Diệp Lỗi ngươi là đồ ngốc sao ? Cư nhiên cùng ta ngồi cùng một chiếc xe, nếu bom nổ thì tất cả mọi người đều chết chùm đi?”
Lâu Diệp Lỗi biểu tình cứng ngắc, hiển nhiên hắn vừa rồi mới nghĩ tới vấn đề này, nhưng hắn vẫn mạnh miệng mà nói: “Không sao cả, hiện tại ta đã không e ngại tử vong !”
“Phải không?” Tô Tuyết diện vô biểu tình đem bom để ở trong lòng Lâu Diệp Lỗi.
Lâu Diệp Lỗi: “(⊙_⊙)?…… Ngươi, ngươi là làm sao cởi bỏ được dây thừng ?” Sau đó hắn quay đầu nhìn nhìn, hai hộ vệ trên xe cư nhiên đều đã bị đánh ngất.
Tô Tuyết tùy ý mà nói: “Loại chuyện này với ta mà nói không đáng kể chút nào, lại nói đến, hiện tại, kíp kích nổ của quả bom đang ở trên tay của ta. Ngươi nếu không muốn chết, liền đem xe dừng lại.”
Nam chủ tuy rằng nói thật dễ nghe, nhưng hắn mới không muốn buông xuôi chờ chết, đành phải bày ra sắc mặt khó coi mà dừng xe.
Sau khi xe dừng lại,sau đó, Tô Tuyết xuống xe, đem hộ vệ cùng nam chủ đều cấp đánh mất sau đó ném ra ngoài, chính mình ngồi lên ghế lái, mỉm cười nhìn đến Lê Thanh: “Đi, chúng ta đi dân chính cục.”
Lê Thanh đều trợn tròn mắt, “…… Tô Tuyết, khoan đã nào, ngươi như thế nào lại đột nhiên trở nên……” Giống như là mở ngoại quải ∑(っ °Д °;)っ
Tô Tuyết giận dữ nói: “Kỳ thật có chuyện tình ta vẫn gạt ngươi, chuyện này so với đi dân chính cục quan trọng hơn.”
Lê Thanh ý đồ làm dịu đi không khí, “Ahaha, ngươi sẽ không nói cho ta biết ngươi kỳ thật là người ngoài hành tinh đi?” Dân chính cục và vân vân rốt cuộc là tại sao đây? !
“Không sai.” Tô Tuyết gật gật đầu, dùng một loại ngữ khí thẹn thùng mà nói: “Ta kỳ thật là S tinh nhân, không sai, chính là nhân vật phản diện trong phim mà ngươi đã quay.”
Lê Thanh: “Phốc! ! !”
“Ta biết ngươi không tin.” Tô Tuyết nhíu mày mà nói: “Ta cũng chỉ mấy hôm trước mới biết được chuyện này.”
Lê Thanh: “Ta cảm thấy rằng, ta cần tỉ mỉ thuyết minh cho ta một chút.” Này lượng tin tức quá lớn đi! ! Hơn nữa hôm trước, hai người các nàng không phải còn cùng nhau lưu lại ở M quốc sao ! ! Trong đoạn thời gian đó, rốt cuộc chuyện gì đã phát sinh……