Sau một khoảng thời gian dài bất tỉnh, Vương Thiên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể nhắc hắn rằng mình vẫn còn sống.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn:
‘Sao ta vẫn còn sống?"
Đòn tấn công khi ấy đủ để gϊếŧ chết hắn, nhưng giờ hắn lại đang nằm trong phòng của mình tại tộc đàn hắn, và còn sống sót.
Những ký ức chợt ùa về, Vương Thiên nhớ lại khoảnh khắc hắn đỡ đòn cho Lạc Thanh Dao.
Ánh mắt hắn dịu nhẹ đi khi nghĩ đến nàng, nhưng một cảm giác bất an nhanh chóng trỗi dậy.
Cuộc chiến đó đã kết thúc như thế nào? Lạc Thanh Dao có đánh bại được kẻ thù không?
Những câu hỏi này cứ lẩn quẩn trong đầu hắn không để hắn yên.
Không đợi thêm, Vương Thiên lập tức bật dậy, mặc cho những vết thương còn chưa lành hẳn rồi chạy ra ngoài.
Những người trong tộc thấy hắn tỉnh dậy thì vội chạy đến hỏi han, nhưng chưa kịp nói gì, Vương Thiên đã gấp gáp hỏi lại:
"Ta về đây bằng cách nào?"
Họ có vẻ bối rối và khó hiểu khi Vương Thiên không dưỡng thương cho lành hẳn đi mà lại hỏi câu hỏi này nhưng vẫn trả lời:
"Mọi người tìm thấy ngài bất tỉnh gần khu vực lãnh thổ của tộc." Nghe vậy, Vương Thiên ngây người ra trong giây lát.
Hắn tiếp tục hỏi:
"Có ai đưa ta về không?"
Những người trong tộc lắc đầu:
"Không, lúc ấy chỉ có mỗi ngài nằm bất tỉnh ở đó, không có ai khác xung quanh cả."
Sự hoang mang và nỗi lo lắng dâng tràn trong lòng Vương Thiên.
Hắn không thể ngừng suy nghĩ về những điều đã xảy ra.
Cửu Vỹ Hồ Ly đại nhân đâu?
Nàng biến mất?
Nàng đưa hắn trở về, nhưng tại sao lại không có ai thấy nàng?
Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc như thế nào?
Những câu hỏi không ngừng dày vò đầu óc hắn khiến hắn như phát điên.
Không đợi thêm giây phút nào, Vương Thiên lập tức lao ra khỏi tộc trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh.
Mặc cho những vết thương còn đau nhức, hắn cũng không ngừng bay.
Từng lần đập cánh của hắn trở nên gấp gáp và vô định, như thể hắn có thể cảm nhận được nỗi bất an trong từng nhịp thở.
Trái tim hắn đập liên hồi, không phải vì nỗi sợ cho chính mình, mà là vì lo lắng cho Lạc Thanh Dao.
Hắn nhanh chóng hướng về phía khu rừng – Nơi mà trước đây nàng thường ở, nơi mà mỗi lần hắn đến đều có thể cảm nhận được ánh nhìn sâu thẳm của nàng dõi theo.
Nhưng lần này, cảm giác đó không còn nữa. Không còn dấu vết của nàng, không còn chút hơi ấm nào tồn tại.
Vương Thiên tiếp tục tìm kiếm, bay qua những ngọn đồi, băng qua các khu rừng rậm, đến những nơi mà cuộc chiến đã diễn ra.
Cuối cùng, khi đến một vùng đất trống trải, hắn nhìn thấy cảnh tượng mà hắn không bao giờ muốn chứng kiến:
Tàn tích của một cuộc chiến khốc liệt.
Cây cối gãy đổ, mặt đất nứt toác và hố sâu khổng lồ xuất hiện khắp nơi.
Vết máu còn vương trên đất và không khí nặng nề, đậm đặc mùi chết chóc.
Vương Thiên dừng lại, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
Nhìn quanh một hồi, hắn nhận ra đây chính là nơi cuối cùng mà cuộc chiến diễn ra.
Vương Thiên cúi xuống, bàn tay run rẩy chạm vào một vết máu khô cằn trên mặt đất.
Một nỗi sợ hãi vô hình xâm chiếm hắn.
Nàng đâu rồi?
Trong lúc hắn đang cố gắng nén lại những cảm xúc đang dâng trào, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau:
"Ngài... Ngài đang tìm ai sao?"
Vương Thiên quay đầu lại, là một cây cỏ nhỏ bé đang run rẩy, có vẻ như nó đã bị thương từ cuộc chiến vừa rồi.
Cỏ nhỏ tiếp tục nói:
"Nếu ngài tìm kiếm vị Thần thú với bộ lông trắng và chín chiếc đuôi dài... Thì Người đó... Người đó... Đã biến mất rồi..."
Vương Thiên nghe như xét đánh ngang tai, đứng như chết lặng.
Lạc Thanh Dao đã biến mất thật rồi...
Hắn gục xuống, cảm giác bất lực và đau đớn lần đầu tiên chiếm trọn tâm trí hắn.
Một sự trống rỗng vô hình bao trùm lấy hắn.
‘Không thể nào...’ Vương Thiên lẩm bẩm, đôi tay siết chặt thành nắm đấm.
Hắn đã không thể bảo vệ nàng, đã không thể làm tròn lời hứa của mình.
Vương Thiên cảm nhận sâu sắc nỗi mất mát, bi thương trong lòng.
Nhưng bên cạnh đó, sâu thẳm trong linh hồn hắn, một ngọn lửa quyết tâm lại bùng lên.
Hắn không thể dừng lại ở đây.
Hắn sẽ tiếp tục tìm kiếm nàng, dù cho nàng có ở đâu, dù cho nàng đã tan biến vào hư vô đi chăng nữa.
Trong lòng Vương Thiên, hạt giống của tình yêu vốn đã nảy mầm từ lâu, giờ đây trở thành một ngọn lửa cháy bỏng.
Hắn sẽ không bao giờ từ bỏ, dù cho hành trình có đầy rẫy nguy hiểm hay khó khăn.
Hắn sẽ tìm thấy Lạc Thanh Dao, bằng mọi giá.
Vương Thiên cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cơ thể mình.
Khi Lạc Thanh Dao truyền cho hắn nguồn năng lượng khổng lồ, từng tế bào trong người hắn không chỉ được chữa lành, chúng dường như đều bùng cháy.
Sức mạnh, tốc độ và sự linh hoạt của hắn đều được cải thiện đáng kể.
Hắn có thể di chuyển như một tia chớp, sức mạnh từ những đòn tấn công trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhưng sự tăng cường này không chỉ đơn thuần là sức mạnh vật lý, nó còn mang lại cho hắn một sự kết nối sâu sắc hơn với thế giới xung quanh.
Hắn có thể cảm nhận được năng lượng của các sinh vật, sự rung chuyển của thiên nhiên và cả suy nghĩ của những kẻ chiến đấu chống lại lý tưởng của Lạc Thanh Dao.
Điều này khiến Vương Thiên trở nên nhạy cảm hơn với mọi điều xung quanh, từ những âm thanh nhỏ nhất cho đến những cơn gió thoáng qua.
Khi nhận ra sức mạnh mới mẻ trong cơ thể, Vương Thiên không hề cảm thấy vui mừng hay phấn khích về sức mạnh này chút nào.
Thay vào đó, mỗi ngày trôi qua, nỗi đau và sự chua chát trong lòng hắn ngày càng lớn dần.
Hắn đã trở thành một phiên bản mạnh mẽ hơn của chính mình, nhưng sức mạnh ấy không còn ý nghĩa gì khi Lạc Thanh Dao không còn bên cạnh.
Mỗi bước chân của hắn, mỗi lần chống lại những kẻ thù khinh thường lý tưởng hòa bình của nàng đều mang theo hình ảnh của nàng.
Hắn đã đánh bại nhiều đối thủ, những kẻ muốn dập tắt ánh sáng mà nàng mang lại.
Nhưng mỗi lần hạ gục kẻ thù, niềm vui và sự tự hào không còn nữa.
Hắn chỉ cảm thấy mình như một kẻ tội đồ, lợi dụng sức mạnh mà nàng đã hy sinh để giữ cho hắn sống.
Trong những cuộc chiến, Vương Thiên cảm thấy nỗi đau của sự hy sinh luôn hiện hữu.
Hắn gào khóc khi đánh bại kẻ thù, nhưng không ai có thể thấy được những giọt nước mắt ấy.
Hắn trở thành một người anh hùng bảo vệ hòa bình trong mắt mọi người.
Nhưng sâu thẳm bên trong, hắn chỉ là một kẻ đang gánh chịu nỗi đau mà không thể thổ lộ cùng ai.
Thần thú cổ đại của hòa bình đã chết.
Còn hắn, Vương Thiên, thủ lĩnh một tộc, lại mang trong mình trọng trách nặng nề trên vai cùng dòng tâm sự không thể nói thành lời.
Vương Thiên lang thang qua những ngọn đồi, tìm kiếm mọi dấu vết của Lạc Thanh Dao.
Hắn không biết liệu nàng có còn tồn tại trong thế giới này hay không, nhưng hắn không thể ngừng hy vọng.
Hắn tin rằng năng lượng mà nàng để lại sẽ dẫn hắn đến với nàng một lần nữa, như một sợi dây liên kết vô hình giữa hai tâm hồn.
Trong những đêm cô đơn, khi ánh trăng rọi sáng trên bầu trời, Vương Thiên thường nằm ngắm sao, nhớ lại từng khoảnh khắc bên Lạc Thanh Dao.
Mặc dù chỉ có hắn nói, nàng nghe, nhưng hắn luôn cảm nhận được sự cổ vũ và ủng hộ từ nàng khi đứng trong dòng năng lượng thuần khiết mà nàng mang lại.
Nàng đã cho hắn thấy thế nào là ánh sáng, thế nào là hy vọng.
Và giờ đây, khi Lạc Thanh Dao không còn, hắn cảm thấy như một mảnh ghép chiếm trọn toàn bộ không gian trong linh hồn mình thiếu hụt đi.
Vào một đêm nào đó, khi ngồi bên bờ sông, Vương Thiên bắt đầu thì thầm với gió, với ánh trăng, như thể Lạc Thanh Dao đang ở đó, lắng nghe hắn.
"Cửu Vỹ Hồ Ly đại nhân, nếu có thể, xin hãy cho thần biết, Người vẫn còn tồn tại và an toàn."
"Thần không thể chịu nổi nếu không có Người bên cạnh. Người đã hy sinh quá nhiều cho thần."
"Thần không thể nào quên được Người..."
Nước mắt Vương Thiên rơi xuống dòng sông, hòa lẫn vào nước, như thể đang gửi gắm tâm tư của mình vào dòng chảy vô tận.
Dẫu nước mắt hắn đang rơi, nhưng hắn vẫn không quên sứ mệnh mà Lạc Thanh Dao đã giao cho hắn.
Hắn quyết tâm:
Không chỉ vì sức mạnh mà nàng đã ban tặng, mà còn vì lý tưởng của nàng, hắn sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Dù có phải một mình, hắn cũng sẽ trở thành người bảo vệ lý tưởng hòa bình mà nàng đã mang đến cho thế giới này.
Vương Thiên đứng dậy, cảm nhận được dòng năng lượng mãnh liệt trong cơ thể mình, và một niềm quyết tâm mới lại trỗi dậy trong hắn.
Hắn sẽ không ngừng tìm kiếm Lạc Thanh Dao, không chỉ để được gặp lại nàng mà còn để thực hiện sứ mệnh mà cả hai đã cùng khởi đầu.
Dù có phải đi đến tận cùng của thế giới, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Nàng đã cho hắn sức mạnh, và giờ đây, hắn sẽ dùng sức mạnh ấy để giữ cho lý tưởng hòa bình sống mãi trong trái tim mọi người.
Sau hành trình không ngừng lan tỏa hoà bình của mình, một ngày nọ, Vương Thiên chợt cảm nhận được một luồng năng lượng nào đó kết nối với sức mạnh của mình.
Hắn sửng sốt, rồi hắn lập tức bay như điên theo hướng nơi dòng chảy năng lượng ấy xuất hiện.
Vương Thiên lao vυ't qua những tầng mây.
Đôi cánh mạnh mẽ như cắt ngang bầu trời bởi tốc độ chớp nhoáng của nó, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy như mọi thứ diễn ra quá chậm.
Sự thôi thúc trong tim hắn càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Dòng chảy năng lượng kết nối với hắn càng rõ ràng hơn, dẫn lối hắn đến một nơi xa lạ nhưng vô cùng quen thuộc, như thể linh hồn hắn đã nhận ra từ rất lâu rằng nơi đó là đích đến của cuộc đời mình.
Từng hình ảnh về Lạc Thanh Dao cứ tràn ngập tâm trí Vương Thiên, từng khoảnh khắc bên nàng như lặp lại trong đầu hắn.
Từ ánh mắt vô hình nhưng dịu dàng đến giọng nói trầm ấm mang theo sức mạnh thần bí , tất cả đều khắc sâu vào tâm khảm hắn.
Hắn nhận ra rằng trong suốt hành trình lan tỏa hòa bình, thứ mà hắn theo đuổi không chỉ là lý tưởng của nàng, mà chính là nàng – Người đã trở thành nguồn động lực và ánh sáng soi đường cho hắn.
Những cảm xúc mạnh mẽ hơn cả lòng kính mộ dần trở nên rõ ràng trong Vương Thiên.