Từ lúc nào, nàng không chỉ là vị thần, không chỉ là biểu tượng của hòa bình trong mắt hắn nữa.
Lòng kính ngưỡng của hắn đã dần chuyển hóa thành một thứ tình cảm sâu sắc hơn
– Tình yêu –
Tình yêu dành cho Lạc Thanh Dao, người đã cống hiến cả cuộc đời cho sự bình yên của thế giới này.
Hắn muốn bảo vệ nàng, muốn ở bên cạnh nàng không chỉ vì lý tưởng mà còn vì bản thân nàng.
Hắn khao khát được nhìn thấy nàng an toàn, được ở bên nàng, cùng nàng bước tiếp trên con đường đầy khó khăn phía trước.
Cảm giác ấy càng ngày càng lớn dần khi Vương Thiên nhận ra mình càng bay, dòng năng lượng kết nối với hắn càng mạnh mẽ hơn.
Tim hắn đập loạn nhịp, vừa hy vọng, vừa lo sợ.
Hy vọng rằng nàng vẫn còn sống, rằng nàng đang chờ hắn.
Nhưng đồng thời cũng lo sợ rằng đây chỉ là ảo giác, chỉ là một dấu vết của nàng còn sót lại mà thôi.
Thế nhưng, càng tiến về phía trước, sự kết nối càng trở nên chắc chắn hơn.
Hắn cảm nhận được nguồn năng lượng ấy đang dần tụ lại ở một nơi, rất gần, rất thật. Hắn không thể chờ đợi thêm nữa.
‘Cửu Vỹ Hồ Ly đại nhân, xin Người hãy còn ở đó. Xin hãy để ta được gặp lại Người thêm một lần nữa...’ Vương Thiên thầm cầu nguyện trong lòng, trong tiếng gió rít qua đôi cánh của mình.
Hắn chưa bao giờ hiểu rõ bản thân mình như bây giờ.
Hóa ra, tất cả những gì hắn theo đuổi bấy lâu nay, tất cả những nỗ lực không ngừng nghỉ trong suốt thời gian qua, đều chỉ vì nàng.
Cái đích cuối cùng mà hắn muốn chạm tới không chỉ là một thế giới hòa bình, mà là người đã trở thành toàn bộ ý nghĩa trong cuộc đời hắn – Lạc Thanh Dao.
Cuối cùng, trước mặt Vương Thiên, một vùng ánh sáng chói lóa xuất hiện, là nơi mà dòng năng lượng ấy tụ lại.
Hắn không ngần ngại, lao thẳng vào nơi chứa vùng sáng đó, lòng ngập tràn hy vọng rằng, ở đó, hắn sẽ gặp lại nàng, người mà hắn đã dành trọn cả trái tim và linh hồn.
Vương Thiên dừng lại giữa không trung, đôi mắt mở to tràn đầy kinh ngạc và cung kính trước khung cảnh trước mắt.
Nguồn năng lượng khổng lồ đang tụ lại từ hư không dường như nuốt chửng cả không gian xung quanh, khiến cho mọi thứ khác trở nên mờ nhạt.
Hắn có thể cảm nhận được sự thiêng liêng và quyền năng mạnh mẽ từ dòng năng lượng ấy.
Từng đợt dao động lan tỏa ra như nhịp tim của vũ trụ, làm cho không chỉ đất trời mà cả lòng hắn cũng rung động.
Gió thổi rì rào quấn quanh, tạo nên một âm thanh như tiếng ca tụng của vạn vật.
Lá cây xào xạc dưới chân hắn, nhưng lần này, tiếng xào xạc ấy như những lời chào đón, tôn kính trước sự trở về của một thực thể cao quý.
Mây trắng cuốn lên tạo thành những vòng tròn phía trên, như chiếc vương miện uy nghi chuẩn bị dâng lên tôn vinh vị thần sắp giáng lâm.
Ánh sáng mặt trời thay vì rải đều khắp nơi, giờ đây như đều tập trung hết về một điểm – Nơi dòng năng lượng đang ngưng tụ ngày càng lớn, ngày càng trong trẻo hơn.
Ánh sáng ấy trở nên thuần khiết và lộng lẫy, như thể chính mặt trời cũng đang cúi mình chào đón sự trở lại của vị thần tối cao.
Vương Thiên cảm nhận được rằng đây không phải là sự ngẫu nhiên.
Đây là dấu hiệu, là điềm báo cho sự trở về của Lạc Thanh Dao – Người đã dâng hiến tất cả vì hòa bình của thế giới.
Hắn có thể thấy dòng năng lượng kia không ngừng lớn hơn, tinh khiết hơn, như thể đang được tạo dựng lại từ những mảnh vỡ của chính nàng.
Từng hơi thở của Vương Thiên dần trở nên nặng nề hơn.
Hắn không thể ngăn được trái tim mình không đập càng nhanh, càng mạnh hơn được.
Vì hắn biết rằng người mà hắn hằng tìm kiếm, người mà hắn ngỡ đã mãi mãi rời xa, sắp trở lại.
Dòng ngưng tụ này mang đến một sự thiêng liêng chưa từng có, một thực thể quyền năng bao trùm cả thiên địa.
Cửu Vỹ Hồ Ly – Lạc Thanh Dao – Vị thần của hòa bình, của hy vọng, và của tình yêu mà hắn luôn tôn thờ – Đang trở về.
Vương Thiên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Mọi thứ như ngưng đọng, chỉ còn lại hắn và nguồn năng lượng kỳ diệu trước mắt.
Trong khoảnh khắc ấy, Vương Thiên chỉ có một mong ước duy nhất:
Được nhìn thấy nàng một lần nữa, được ở bên nàng, dù chỉ trong giây lát cũng đủ rồi.
Trong nguồn năng lượng tinh khiết ấy, một tia sáng mỏng manh bắt đầu ngưng tụ, dần tạo thành hình hài của một con người.
Ánh sáng lan tỏa nhẹ nhàng nhưng đầy uy nghi, bao trùm lấy một bóng hình quen thuộc.
Hình dáng ấy, ban đầu chỉ là một vầng sáng mờ ảo, nhưng mỗi khoảnh khắc trôi qua, từng đường nét dần trở nên rõ ràng hơn, sắc nét hơn.
Vương Thiên đứng sững sờ, đôi mắt hắn không thể rời khỏi cảnh tượng kỳ diệu trước mắt.
Lạc Thanh Dao dần hiện ra từ dòng năng lượng ấy.
Đôi mắt nàng vẫn đang nhắm lại như còn chìm trong giấc mơ, trên gương mặt nàng là một sự bình yên lạ thường.
Làn da mịn màng, trắng sáng như ánh trăng dịu dàng.
Đôi môi dịu dàng khẽ cong lên, khiến cho vẻ đẹp của nàng trở nên thuần khiết đến mức không ai có thể chạm tới.
Mái tóc trắng dài mềm mại buông xõa sau lưng, như dòng suối ánh sáng óng ả, lấp lánh trong từng tia nắng.
Bộ váy trắng tinh khôi bao phủ lấy thân hình nàng nhẹ nhàng như mây trời, tạo cảm giác nàng như một thực thể siêu phàm, vượt ra khỏi ranh giới của thế giới này.
Đôi tay thanh mảnh của Lạc Thanh Dao lơ lửng trong không trung, như đang tiếp nhận sự chào đón của thiên nhiên và vũ trụ.
Dưới ánh sáng ấy, từng chi tiết nhỏ trên cơ thể nàng, từ đôi chân nhẹ nhàng chạm xuống mặt đất cho đến những sợi tóc khẽ bay trong gió, tất cả đều toát lên vẻ uy nghiêm và thanh cao của một vị thần.
Khi hình dáng nàng đã hoàn toàn hiện ra, mọi vật xung quanh như trở nên im lặng.
Gió ngừng thổi, lá cây ngừng xào xạc, và mây trời ngưng đọng.
Chỉ còn nàng đứng đó, như trung tâm của vũ trụ, mang theo sức mạnh và sự thiêng liêng của một Thần thú cổ đại, vị thần của Hòa Bình – Lạc Thanh Dao.
Vương Thiên chứng kiến Lạc Thanh Dao dần xuất hiện trong hình dáng con người, trái tim hắn như ngừng đập.
Mọi cảm xúc trong lòng hắn dường như bị khuấy động đến tận cùng.
Đôi mắt hắn mở to, không dám chớp lấy một lần, sợ rằng nếu chớp mắt, nàng sẽ biến mất như một ảo ảnh.
Trước cảnh tượng kỳ diệu ấy, Vương Thiên cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, và tất cả những gì hắn có thể làm chỉ là đứng nhìn, hoàn toàn bị choáng ngợp.
Khi khuôn mặt của Lạc Thanh Dao dần rõ ràng hơn, Vương Thiên cảm thấy một dòng suối ấm áp len lỏi trong tim, một cảm giác mãnh liệt vừa đau đớn vừa thanh thản.
Nỗi lo sợ đã đeo bám hắn bấy lâu rằng nàng có thể biến mất và mãi mãi tan biến.
Nhưng may quá, nàng đang ở đây, vẫn sống, vẫn hiện hữu trước mắt Vương Thiên.
Nhưng ngay sau đó, sự hạnh phúc vỡ òa lại xen lẫn với nỗi buồn và sự đau khổ sâu sắc.
Nàng đẹp đến mức khiến hắn cảm thấy không xứng đáng được đứng gần nàng.
Nàng là một vị thần, cao quý và siêu phàm, còn hắn chỉ là một kẻ phàm trần, một người mà nàng đã phải hy sinh để cứu sống.
Vương Thiên vừa vui mừng, vừa đau khổ, lòng tràn ngập sự kính trọng nhưng cũng đầy nỗi day dứt và áy náy.
Hắn cảm thấy không xứng đáng với tất cả những gì Lạc Thanh Dao đã dành cho hắn.
Và giờ đây, khi nàng đã trở lại, hắn lại càng cảm thấy sự vô dụng của bản thân trở nên to lớn hơn nhường nào.
Tuy nhiên, xen lẫn trong cơn sóng cảm xúc mãnh liệt ấy, tình yêu của hắn dành cho nàng lại bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Vương Thiên nhận ra rằng hắn không chỉ kính ngưỡng Lạc Thanh Dao như một Vị thần hộ mệnh, mà tình cảm của hắn dành cho nàng đã vượt qua mọi giới hạn trên đời.
Hắn muốn được ở bên nàng, bảo vệ nàng, cùng nàng thực hiện lý tưởng hòa bình mà nàng theo đuổi.
Và trên hết, hắn yêu nàng – Một tình yêu sâu sắc và mãnh liệt không thể phủ nhận.
Đứng trước Lạc Thanh Dao, Vương Thiên cảm thấy mình không chỉ là một chiến binh, không chỉ là một sứ giả của hòa bình, mà còn là một người mang trong mình tình yêu vô tận dành cho Lạc Thanh Dao.
Cảm xúc đột nhiên tràn ngập toàn bộ linh hồn khiến hắn câm lặng, hoàn toàn bị cuốn vào sự hiện diện thiêng liêng và đầy quyền năng của nàng.
Khi Lạc Thanh Dao mở mắt, ánh sáng trong đôi mắt nàng hiện lên xanh như biển rộng, sâu thẳm và bí ẩn, như mang theo cả dòng chảy của vũ trụ và lịch sử xa xưa.
Ánh nhìn của nàng như tia sáng huyền bí xuyên qua tầng mây, chiếu rọi khắp không gian xung quanh.
Vẻ đẹp của nàng không chỉ nằm ở diện mạo bên ngoài, mà còn ở sự uyên thâm và thấu hiểu mà ánh mắt nàng truyền tải.
Vương Thiên ngay lập tức cảm thấy như linh hồn mình bị giam cầm trong ánh mắt ấy.
Đôi mắt của nàng không chỉ là đôi mắt của một người con gái, mà là đôi mắt của một vị thần đã trải qua hàng vạn năm nhìn thấu hồng trần, hiểu thấu tất cả những gì mà thế giới này có thể mang lại.
Nó chứa đựng sự tĩnh lặng của biển cả, sự thông thái của thời gian, và sức mạnh vô biên của tự nhiên.
Trái tim Vương Thiên như bị siết chặt bởi luồng cảm xúc hỗn độn.
Hắn cảm nhận được sự vĩ đại của Lạc Thanh Dao và bản thân mình nhỏ bé biết bao trước nàng.
Ánh mắt ấy mang theo tất cả những kiến thức, tri thức và sự thấu hiểu sâu sắc về thế giới, về cuộc sống, về bản chất của hòa bình và chiến tranh.
Như thể trong một khoảnh khắc, hắn được đưa vào một dòng chảy vô tận của thời gian.
Nơi mọi câu hỏi đều có câu trả lời, mọi ẩn số của vũ trụ đều có thể được giải đáp nếu hắn nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Trong ánh nhìn ấy, hắn cảm thấy mình như bị cuốn vào một biển cả mênh mông, không thể thoát ra, không thể chối bỏ.
Nó không chỉ mang đến sự kính ngưỡng, mà còn khuấy động tình yêu trong lòng hắn.
Tình yêu dành cho một vị thần cao quý, một người con gái quyền năng và bí ẩn mà hắn không bao giờ muốn mất đi.