Trước một Lạc Thanh Dao như này, Vương Thiên cảm thấy như mình muốn quỳ xuống, dành trọn đời mình để theo nàng, nghe theo những lời dạy bảo của nàng.
Hắn muốn trở thành người bảo vệ lý tưởng của nàng, cùng nàng bước đi trên con đường hòa bình, không bao giờ rời xa.
"Cửu Vỹ Hồ Ly đại nhân!" Vương Thiên gào lên, tiếng gọi vang vọng giữa trận chiến khốc liệt.
"Thần sẽ không để Người một mình! Ta giúp Người!"
Nghe thấy tiếng gọi của hắn, ánh mắt Lạc Thanh Dao thoáng chốc chạm vào hắn.
Một giây như ngưng đọng lại, sự kiên cường trong ánh mắt nàng như được tiếp thêm sức mạnh.
Nàng biết Vương Thiên đã đến, biết có một người sẵn sàng đứng bên cạnh nàng trong cuộc chiến này.
Sự kết nối giữa họ không chỉ là sức mạnh, mà còn là tình yêu, tình yêu mà Vương Thiên chưa nhận ra đang nảy mầm trong tâm hồn hắn.
Vương Thiên lao vào trận chiến, sức mạnh dâng trào trong người hắn.
Hắn không chỉ chiến đấu vì Lạc Thanh Dao mà còn vì tất cả những gì nàng đang đại diện:
Hòa bình, hy vọng, khát khao một thế giới không còn đau thương.
Hắn sẽ không ngừng lại, sẽ không bao giờ từ bỏ, cho đến khi họ cùng nhau viết lên một chương mới cho thế giới này.
Hắn hướng về Lạc Thanh Dao, quyết tâm bảo vệ nàng và đánh bại kẻ thù đang cố gắng hủy diệt lý tưởng của họ.
"Thần cùng Người!" Vương Thiên hô to, hy vọng sức mạnh của họ sẽ hòa quyện, trở thành một nguồn động lực mạnh mẽ giúp họ tiến lên phía trước, không gì có thể cản trở được.
Cuộc chiến tiếp diễn với sự góp mặt của Vương Thiên.
Nhưng dù hắn đã nỗ lực hết sức, kẻ địch vẫn không dễ dàng bị đánh bại.
Thần thú cổ đại cuối cùng không chỉ mạnh mẽ mà còn dày dặn kinh nghiệm, vượt xa khả năng của Vương Thiên.
Mặc dù hắn đã giúp đẩy lùi được một số đòn tấn công, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa hắn và Thần thú vẫn quá lớn.
Vương Thiên cảm thấy cơ thể mình bị đánh bật liên tục bởi những đòn tấn công khủng khϊếp.
Hắn tự cho rằng sức mạnh của mình đã xuất sắc hơn rất nhiều so với những tộc đàn mạnh nhất trên thế giới này rồi.
Nhưng khi đứng trước Thần thú cổ đại, hắn chỉ như một cơn gió yếu ớt, nhỏ bé trước bão tố điên cuồng, khổng lồ.
Vương Thiên có thể cảm nhận rõ từng đòn tấn công làm cơ thể mình đau nhức, nhưng không chỉ có nỗi đau thể xác khiến hắn khổ sở.
Trong tâm trí hắn, sự thất vọng và bất lực càng hiện rõ hơn.
Hắn đã từng nghĩ mình đủ mạnh để chiến đấu bên cạnh Lạc Thanh Dao.
Nhưng bây giờ, khi đối mặt với một kẻ thù đáng sợ như vậy, hắn mới nhận ra sự thật cay đắng rằng hắn vẫn còn quá yếu.
Những đòn tấn công của Thần thú khiến hắn liên tục chao đảo.
Và càng đau đớn hơn khi nhận ra rằng Lạc Thanh Dao không chỉ phải chiến đấu với kẻ địch, mà còn phải bận tâm bảo vệ hắn.
Mặc dù thất vọng và cảm giác thảm hại tràn ngập trong lòng, Vương Thiên vẫn không dừng lại.
Hắn biết rằng mình không đủ sức mạnh để có thể thay đổi cục diện, nhưng hắn sẽ không để Lạc Thanh Dao phải một mình đối mặt với sự tàn bạo này.
Hắn quyết định, dù thân thể có nát bét, hắn cũng sẽ đứng cùng nàng đến cùng.
‘Không thể bỏ cuộc!’ Vương Thiên gào lên trong lòng, ánh mắt hắn rực cháy sự quyết tâm.
Cho dù hắn biết rằng mình có thể sẽ không sống sót nổi sau trận chiến này, nhưng hắn không hối tiếc.
Hắn thà chết cùng với Lạc Thanh Dao còn hơn để nàng tiếp tục chiến đấu một mình trong cuộc chiến không cân sức này.
Vương Thiên lao vào, mặc cho thân thể bị chấn động và máu chảy không ngừng, hắn tiếp tục tấn công kẻ thù.
Mỗi đòn đánh của hắn đều mang theo ý chí mạnh mẽ và sự cống hiến không gì có thể lay chuyển được.
Và ngay cả khi cảm thấy mình đang yếu dần, Vương Thiên vẫn kiên định đứng vững, giữ lấy niềm tin rằng hắn sẽ không bao giờ để Lạc Thanh Dao chiến đấu một mình.
Ngay lúc này, một đòn đánh mạnh bạo của Thần thú chuẩn bị hướng đến người Vương Thiên.
Lạc Thanh Dao nhanh chóng lao đến định ngăn cản thì đột nhiên, tên Thần thú lập tức đổi hướng sang công kích Lạc Thanh Dao.
Một đòn tấn công chớp nhoáng, bất ngờ và không kịp đề phòng hướng đến nàng.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ như chậm lại trong mắt Vương Thiên.
Hắn nhìn thấy đòn tấn công đang đổi hướng sang Lạc Thanh Dao với tốc độ kinh hoàng, và không một chút do dự, hắn lao lên, bất chấp mọi nỗi đau và nguy hiểm.
Hắn không thể để nàng bị thương, không thể để nàng phải gánh thêm một tổn thương nào nữa.
Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như ngừng hẳn lại.
Giữa bầu trời xám xịt cùng mùi máu tanh nồng nặc, Vương Thiên kịp thời ngăn chặn đòn tấn công khủng khϊếp cho Lạc Thanh Dao.
Khi đòn công kích sắc bén như lưỡi kiếm lao tới, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo xuyên qua da thịt.
Cảm giác đau đớn buốt tận xương tủy khi bàn tay sắc nhọn của Thần thú xuyên qua ngực hắn.
Máu từ l*иg ngực, miệng hắn ồ ạt trào ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Hắn có thể nghe thấy tiếng gió rít và tiếng gầm rú xung quanh, nhưng tất cả như biến mất trong khoảnh khắc hắn đứng trước mặt Lạc Thanh Dao, che chắn cho nàng.
Hắn quay đầu nhìn nàng một lần cuối, đôi mắt vẫn sáng lên kiên định, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã bảo vệ được nàng.
Hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ có sự bình yên lạ thường lan tỏa trong lòng.
Trong giây phút đó, hắn chỉ kịp nghĩ:
‘May quá, Người không sao.’
Vương Thiên cảm nhận được ý thức của mình dần chìm vào bóng tối.
Hắn ngã xuống, cơ thể lạnh yếu dần nhưng lòng hắn lại tràn đầy mãn nguyện.
Hắn đã hoàn thành lời hứa của mình rồi, dù cho đây là lần cuối cùng hắn được đứng bên cạnh nàng.
Hắn nhắm mắt, để dòng máu nóng rực chảy ra từ l*иg ngực, còn tâm trí hắn lại bình lặng với niềm vui rằng Lạc Thanh Dao vẫn an toàn.
Trong ánh mắt cuối cùng trước khi mất đi ý thức, hắn chỉ mong một điều duy nhất:
Nàng sẽ được sống trong hòa bình mà nàng đã không ngừng chiến đấu để bảo vệ.
Ngay trong khoảnh khắc đột ngột ấy, Lạc Thanh Dao chỉ thoáng thất thần một giây.
Ngay sau đó, một đòn tấn công của nàng đột nhiên phát ra đánh thật mạnh vào người tên Thần thú cuối cùng kia.
Giờ khắc ấy, không gian như bị xé toạc bởi đòn tấn công mãnh liệt của Lạc Thanh Dao.
Khi Vương Thiên ngã xuống, trong lòng nàng, sự giận dữ và phẫn uất trào dâng không thể kiểm soát.
Đòn tấn công này đã được nàng ngưng tụ từ lâu, mang theo toàn bộ năng lượng, sức mạnh và ý chí của nàng, lao thẳng vào kẻ thù.
Tên Thần thú cuối cùng vốn đã dồn toàn bộ sinh lực vào đòn tấn công trước đó bất ngờ khi thấy Vương Thiên dám lao ra đỡ thay Lạc Thanh Dao.
Sự tức giận và ngạo mạn bùng lên trong hắn, không thể chấp nhận được việc bị ngăn cản bởi một kẻ mà hắn cho là yếu đuối và thấp hèn.
Tuy nhiên, sự phẫn nộ của hắn chưa kịp bộc phát thì đòn công kích của Lạc Thanh Dao đã giáng xuống.
Đòn đánh mạnh mẽ và dứt khoát, kết hợp với sự cạn kiệt sinh lực từ trước khiến hắn không thể phản ứng kịp.
Năng lượng khổng lồ từ đòn tấn công bao trùm lấy hắn, xuyên qua cơ thể và phá hủy mọi sinh cơ còn sót lại.
Ánh mắt hắn tràn đầy sự kinh ngạc và hoang mang, không thể tin rằng hắn lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
Càng không thể ngờ rằng kẻ hắn khinh thường nhất lại là người cứu sống Lạc Thanh Dao.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn chỉ kịp nghĩ:
‘Sao có thể...’
Rồi ngay sau đó, mọi ý thức của hắn vụt tắt, và hắn hoàn toàn mất đi sự sống.
Cơ thể hắn nhanh chóng tan biến hoá thành những hạt bụi sáng hoà theo gió.
Cả không gian chìm vào sự tĩnh lặng kỳ lạ sau tiếng nổ vang dội của đòn tấn công.
Những Thần thú cổ đại nửa chết nửa sống nằm rải rác khắp nơi.
Chỉ cần để lại một hơi đủ sống là được rồi, còn lại sống chết như nào, nàng không quan tâm.
Lạc Thanh Dao đứng đó, đôi mắt sáng rực đầy quyết tâm, nhưng trong lòng lại chồng chất những cảm xúc phức tạp.
Nàng không để lộ sự yếu đuối của mình, nhưng sâu thẳm bên trong, trái tim nàng đã dao động mãnh liệt khi thấy Vương Thiên ngã xuống vì bảo vệ nàng.
Khoảnh khắc ấy diễn ra tưởng chừng như rất lâu nhưng thực chất chỉ diễn ra trong phút chốc.
Lạc Thanh Dao nhanh chóng đỡ lấy thân thể đầy máu của Vương Thiên rồi nhẹ nhàng đặt hắn xuống dưới đất.
Lạc Thanh Dao nâng cơ thể đầy máu của hắn lên, bàn tay nàng khẽ đặt lên động mạch của hắn, cảm nhận được nhịp đập yếu ớt nhưng vẫn còn đó.
Một sự nhẹ nhõm thoáng qua trong lòng nàng, dù chỉ trong giây lát.
‘Không chết là tốt rồi, ta vẫn còn cứu được.’- Lạc Thanh Dao thì thầm như tự nhủ với bản thân.
Ngay lập tức, nàng triệu hồi luồng ánh sáng xanh dịu dàng bao trùm lấy Vương Thiên, chữa lành những vết thương chí mạng mà hắn đã gánh chịu khi bảo vệ nàng.
Tuy nhiên, khi luồng ánh sáng chữa trị bắt đầu bao phủ toàn thân hắn, cơ thể của Lạc Thanh Dao dần trở nên trong suốt.
Nàng cảm nhận được sự tan biến của mình, sức mạnh dần rời bỏ cơ thể.
Luồng năng lượng bên trong nàng ngưng tụ thành những hình tròn nhỏ rồi từ từ hòa vào không trung.
Nàng hiểu rằng để cứu Vương Thiên, nàng phải hy sinh phần sức mạnh cuối cùng của mình.
Nhưng nàng không hối tiếc vì chữa cho hắn, người này đã chiến đấu cùng nàng và sẵn sàng trả giá bằng chính sinh mệnh của mình để cứu nàng, nàng sẽ không quên.
Ngay cả khi hắn không đỡ cho nàng mà vẫn nằm đây, nàng cũng sẽ không chút do dự mà chữa trị hắn.
Trước khi hoàn toàn biến mất, Lạc Thanh Dao cố gắng dịch chuyển Vương Thiên về khu vực gần địa bàn của tộc hắn.
Nàng hy vọng người trong tộc sẽ tìm thấy và cứu chữa hắn kịp thời.
Tuy năng lượng của nàng không đủ để hoàn toàn hồi phục cho hắn, nhưng cũng đủ để giữ cho hắn sống sót đến khi được tìm thấy.
May mắn thay, ngay khi Vương Thiên xuất hiện gần khu vực mà Lạc Thanh Dao chỉ định, một nhóm người của tộc hắn phát hiện ra hắn đang nằm bất tỉnh.
Họ lập tức vội vàng mang hắn trở về mà không hề hay biết rằng sự sống của thủ lĩnh tộc họ đã được bảo toàn nhờ sự hy sinh cuối cùng của Lạc Thanh Dao.
Giữa bầu trời tĩnh lặng, Lạc Thanh Dao biến mất, để lại một khoảng trống trong không gian.
Nhưng lý tưởng hòa bình và sự hy sinh của nàng sẽ mãi mãi in đậm trong lòng những người mà nàng đã cứu.