Thấy tình hình trở nên căng thẳng hơn, Lạc Thanh Dao nhanh chóng rời khỏi khu rừng – Nơi mà nàng đã tạo dựng như một biểu tượng của hòa bình – Để tránh ảnh hưởng đến những sinh vật khác.
Nàng bay đi với tốc độ nhanh như chớp, nhưng những Thần thú cổ đại khác không ngần ngại đuổi theo, quyết tâm dập tắt lý tưởng mà nàng theo đuổi.
Bầu trời trở nên u ám khi sức mạnh của họ tràn ngập không gian, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt và nặng nề.
Một cuộc chiến khốc liệt bắt đầu, với mỗi đòn tấn công có thể gây ra sự hủy diệt trên diện rộng.
Lạc Thanh Dao dù không muốn chiến đấu, nhưng để bảo vệ chính mình và lý tưởng hòa bình, nàng buộc phải đối đầu với những Thần thú này.
Mỗi đòn đánh của nàng không chỉ thể hiện sức mạnh của một Cửu Vỹ Hồ Ly mà còn mang theo niềm tin vào tương lai hòa bình mà nàng đang xây dựng.
Tuy nhiên, những Thần thú cổ đại khác lại tấn công với sự tàn bạo và hung hãn, cho thấy bản năng khát máu và máu lạnh đã ăn sâu vào họ qua hàng vạn thế kỷ.
Cuộc chiến diễn ra cực kỳ quyết liệt, và dù có sức mạnh vượt trội hơn, Lạc Thanh Dao vẫn phải đối mặt với những nguy hiểm rình rập, chớp nhoáng.
Nàng biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về sự sống còn của riêng nàng, mà còn là về việc bảo vệ lý tưởng mà nhiều sinh vật khác đã tin tưởng.
Nếu nàng chẳng may chết đi trong trận chiến này, những người đã hy vọng vào một thế giới hoà bình sẽ tuyệt vọng đến nhường nào chứ?
Cho nên, nàng không thể thua, và cũng không chấp nhận bản thân mình thua trước những sinh vật chỉ còn bản năng hủy diệt này.
Cuộc chiến trở nên điên cuồng, chấn động cả bầu trời và mặt đất.
Lạc Thanh Dao với sức mạnh của Cửu Vỹ Hồ Ly, không ngừng tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ vào các Thần thú cổ đại.
Mỗi cú đánh sắc bén, mỗi tia lửa sáng rực đều mang theo sức mạnh của lý tưởng hòa bình mà nàng bảo vệ.
Nàng né tránh những đòn đánh của kẻ thù một cách khéo léo, nhưng số lượng đông đảo khiến cho việc thoát khỏi mọi nguy hiểm trở nên cực kỳ khó khăn.
Một số Thần thú bị thương nặng dưới những cú đánh của nàng, không thể đứng dậy.
Nhưng sức mạnh của các Thần thú cổ đại lại không thể xem thường.
Những đòn tấn công mà chúng phát ra không chỉ mang tính chất vật lý mà còn chứa đựng cả sự hỗn loạn và tàn bạo đã xuất hiện từ thời viễn cổ.
Lạc Thanh Dao cảm nhận được từng cú va chạm, từng cơn đau đớn, rát bỏng ăn sâu vào da thịt khi bị thương.
Máu chảy không ngừng hòa quyện cùng với đất đai, nhưng nàng không cho phép bản thân dừng lại.
Nàng hiểu rằng, việc ngã xuống không phải là điều đáng sợ nhất, mà là việc không thực hiện được lý tưởng mà mình đã theo đuổi.
"Ta sẽ không cho phép thế giới này quay lại với hỗn loạn!" Lạc Thanh Dao hét lên, một lời thề sâu sắc, vĩnh cửu và điều đó càng tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
Với mỗi cú né, mỗi đòn đánh trả, Lạc Thanh Dao cảm thấy sinh mệnh của mình dần suy yếu hơn, nhưng lòng quyết tâm của nàng vẫn bừng cháy mãnh liệt.
Nàng thậm chí không còn nhận ra mình đang ở đâu, chỉ biết rằng mình phải tiếp tục chiến đấu, phải đánh bại những kẻ đang cố gắng ngăn cản lý tưởng hòa bình của mình.
Nàng không chỉ chiến đấu vì bản thân, mà còn vì hàng triệu sinh linh khác trên lục địa này, những người cũng mơ ước một cuộc sống không còn chiến tranh, không còn đau thương.
Khi một Thần thú lao tới với cú đánh úp chí mạng, Lạc Thanh Dao dùng hết sức lực tạo ra một tấm chắn năng lượng ánh sáng va chạm mạnh mẽ với cú đánh.
Nàng cảm nhận được sức mạnh của nó đang dần bị phá vỡ từng lớp bảo vệ qua mỗi đòn đánh.
‘Ta sẽ không bỏ cuộc!’ Lạc Thanh Dao khẳng định trong tâm trí.
Nỗ lực dồn hết vào đòn tấn công cuối cùng, một cuộc chiến quyết định sẽ định hình số phận của toàn bộ thế giới.
Lúc này, tại khu rừng nơi Lạc Thanh Dao sinh sống, Vương Thiên đến.
Như thường lệ, hắn tiến vào khu rừng Lạc Thanh Dao cư ngụ.
Hắn bước đi với tâm trạng bình yên, nhưng ngay khi bước vào, một điều gì đó kỳ lạ lướt qua cảm nhận của hắn.
Cảm giác ấy ban đầu rất mờ nhạt, nhưng dần dần, nó trở nên rõ ràng hơn, như thể một bầu không khí nặng nề bao trùm xung quanh nơi đây.
Khi Vương Thiên tiến sâu vào rừng hơn, sự khác thường ấy trở nên mãnh liệt hơn.
Tới khi đến chỗ mà hắn thường đứng để giao tiếp với nàng, nơi mà năng lượng của Lạc Thanh Dao luôn tỏa sáng như ánh mặt trời.
Hắn chợt nhận ra, không còn nguồn năng lượng quen thuộc nào nơi ấy.
Sự tĩnh lặng bao trùm khiến lòng hắn trĩu nặng.
Mỗi lần kể chuyện, Vương Thiên đều cảm nhận được ánh nhìn đầy tĩnh lặng và chăm chú của nàng.
Nhưng giờ đây, mọi thứ như trống rỗng, không còn bất kỳ điều gì cả.
Một cảm giác không lành chợt dâng lên cuồn cuộn trong tim hắn.
Vương Thiên không thể cưỡng lại sự thôi thúc này, một cảm giác cấp bách khiến hắn phải chạy ngay ra khỏi khu rừng.
Nhanh chóng chạy vọt ra ngoài, hắn đυ.ng phải một con thỏ trắng, là con vật mà Lạc Thanh Dao đã từng liều mình cứu giúp.
Ánh mắt hoảng hốt của nó khiến tim Vương Thiên thắt lại.
"Cứu... Cứu Thần thú đại nhân! Người đang gặp nguy hiểm!" Con thỏ kêu lên, giọng nói ngập tràn sự lo lắng.
Lạc Thanh Dao không chỉ là ân nhân cứu mạng nó, mà còn là tín ngưỡng nó luôn kính trọng, noi theo.
Nó nhanh chóng chỉ cho Vương Thiên hướng mà nàng đã bay đi, và không cần thêm một giây chần chừ, hắn lập tức bay về phía đó.
"Đại nhân, xin hãy chờ thần!" Vương Thiên thầm cầu nguyện, hy vọng Lạc Thanh Dao vẫn còn an toàn, hy vọng nàng có thể cầm cự cho đến khi hắn đến nơi.
Giữa lúc mải mê lo lắng, một hạt giống mới mẻ nảy mầm trong tiềm thức hắn, một thứ tình cảm sâu sắc chưa đến lúc hắn nhận ra.
– Tình yêu –
Hắn không nhận ra cảm giác này.
Nhưng niềm tin rằng mình phải bảo vệ nàng, phải mang lại cho nàng một thế giới an toàn đã trở thành động lực duy nhất, mãnh liệt nhất, dẫn dắt hắn vượt qua mọi thử thách phía trước.
Gió thổi qua, mang theo âm thanh của sự hối hả và những lo âu.
Vương Thiên lao về phía trước, không chỉ để tìm kiếm Lạc Thanh Dao mà còn để bảo vệ lý tưởng hòa bình mà nàng đã khắc sâu trong lòng hắn.
Niềm kính ngưỡng dành cho nàng, và cảm giác nào đó sâu trong lòng hắn giờ đây đã trở thành ngọn lửa sáng rực, dẫn lối cho hắn trong bóng tối.
Vương Thiên biết rằng, không chỉ bản thân mình mà cả thế giới này đều cần Lạc Thanh Dao, và hắn sẽ không để điều gì xảy ra với nàng.
Khi Vương Thiên đến nơi, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến hắn sững sờ.
Khắp nơi đều là máu, chảy đầm đìa trên mặt đất hòa cùng với màu đỏ rực của ngọn lửa cháy ngun ngút không ngừng.
Cây cối đổ sụp, chỉ còn lại những thân cây cháy đen, tan tác.
Mặt đất nổ tung để lộ ra những hố đất sâu khổng lồ, như những vết thương đau đớn trên cơ thể của thiên nhiên.
Không khí nặng nề, tràn đầy khói bụi khiến Vương Thiên khó thở.
Âm thanh của tiếng nổ mạnh vang lên từng hồi, hòa cùng tiếng gió rít gào trên không trung, tạo nên một bản âm hưởng của sự hỗn loạn.
Năng lượng dao động mãnh liệt bao trùm khắp nơi như một cơn cuồng phong tán loạn không thể kiểm soát.
Và giữa tất cả những điều đó, tiếng gào thét đau đớn của những Thần thú vang vọng, như những tiếng kêu thảm thiết, tạo nên một bầu không khí nặng nề, u ám.
Trái tim Vương Thiên như ngừng đập khi hắn chứng kiến cảnh tượng này.
Một suy nghĩ loé lên trong đầu hắn, nhưng hắn nhanh chóng gạt phăng nó đi.
Hắn không thể để nỗi sợ hãi chi phối mình.
‘Không!’ Hắn thầm gào lên trong lòng.
‘Thần sẽ không để Người phải đối mặt với nguy hiểm một mình đâu!’
Vương Thiên lao về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám khói dày đặc.
Trong lòng hắn, sự quyết tâm bùng cháy mãnh liệt.
Hắn không quan tâm đến sự tàn phá xung quanh, chỉ một điều duy nhất thôi thúc hắn là tìm kiếm Lạc Thanh Dao, nàng cần hắn.
Hắn biết rằng nếu nàng đang ở đây, thì nàng chắc chắn đang chiến đấu với những kẻ thù vô cùng mạnh mẽ.
"Cửu Vỹ Hồ Ly đại nhân!" Vương Thiên gào lên, tiếng gọi hòa cùng tiếng gió chỉ hy vọng nàng có thể nghe thấy hắn.
Hắn không biết nàng đang ở đâu, nhưng hắn cảm nhận được sức mạnh và một thứ tình cảm phức tạp nào đó trong lòng mình đang dẫn dắt hắn.
Hắn vung tay, một luồng năng lượng mạnh mẽ từ bàn tay tỏa ra, chiếu sáng con đường mờ mịt tìm Lạc Thanh Dao, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kẻ nào cản đường.
Khi Vương Thiên tiến gần hơn, hình ảnh của Lạc Thanh Dao chợt xuất hiện trong tâm trí hắn:
Hình dáng tuyệt đẹp của nàng trong dáng vẻ Cửu Vỹ Hồ Ly, với ánh mắt đầy quyền năng và sự thấu hiểu mà hắn được nghe kể từ những người từng may mắn diện kiến đến nàng.
Hắn không thể để nàng một mình trong cuộc chiến này, không thể để nàng phải chịu đựng tất cả sự đau đớn thêm nữa.
Với mỗi bước tiến, hắn cảm nhận được sức mạnh của mình dâng trào, sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách.
‘Thần sẽ đến bên Người’ Vương Thiên thì thầm.
‘Và thần sẽ bảo vệ lý tưởng của Người bằng mọi giá!’
Dù cho nguy hiểm đang chực chờ, dù cho số phận có nghiệt ngã đến đâu, hắn quyết tâm bước tiếp, từng bước một, cho đến khi tìm thấy nàng.
Đi mãi, đi mãi, Vương Thiên cuối cùng cũng tìm thấy Lạc Thanh Dao, như một kẻ lạc lối tìm được ánh sáng của cuộc đời mình.
Tuy nhiên, cảnh tượng hiện ra trước mắt lại khiến trái tim hắn thắt lại.
Bộ lông trắng mượt của Lạc Thanh Dao giờ đây nhuốm đầy máu, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên cường, bất khuất không chịu bỏ cuộc.
Xung quanh là những Thần thú cổ đại khác nằm la liệt dưới đất, hơi thở thoi thóp, máu thịt vương vãi khắp nơi.
Trên bầu trời, một kẻ địch khác vẫn đang tấn công Lạc Thanh Dao.
Thân hình hắn cũng nhuốm máu, như thể sắp kiệt sức nhưng vẫn không ngừng dồn sức vào những đòn đánh.
Lạc Thanh Dao trông mệt mỏi nhưng những đòn tấn công của nàng cũng không dừng lại.
Vương Thiên thấy những vết thương trên cơ thể nàng đanh rách toạc to ra, nỗi đau xót dâng lên như sóng biển nhấn chìm trái tim hắn.
Nhưng đồng thời, sự mạnh mẽ của nàng cũng làm trái tim hắn rung động mãnh liệt.
Hình ảnh ngoan cường, vĩ đại của Lạc Thanh Dao trong khoảnh khắc này khiến hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh phi thường của nàng.
Nàng không còn là hình ảnh thuần khiết, không nhiễm bụi trần như trong lời kể nữa.
Nhưng lúc này đây, trong mắt Vương Thiên, nàng đẹp lộng lẫy và uy quyền hơn bao giờ hết.
Nàng là biểu tượng của sức mạnh, của lý tưởng hòa bình mà hắn luôn ngưỡng mộ, hướng đến.