Mười Kiếp Tình Duyên

Quyển 3 - Chương 3: Hồ Ly Bất Diệt: Khúc Tráng Ca Hoà Bình

Khi tư tưởng hòa bình của Lạc Thanh Dao lan tỏa khắp đại lục, một tộc đàn mang tên Vương Ưng đã trở nên hùng mạnh hơn nhờ sự biến đổi này.

Trước kia, mặc dù tộc Vương Ưng lớn, nhưng họ thường xuyên phải đối mặt với sự áp đảo của các tộc khác vốn thiên về sức mạnh hơn.

Nhiều lần, tộc Vương Ưng bị đưa vào thế yếu, phải rút lui trước những kẻ thù tàn bạo.

Tuy nhiên, từ khi lý tưởng hòa bình của Lạc Thanh Dao xuất hiện, mọi thứ dường như đã thay đổi.

Sức mạnh của tư tưởng hòa bình đã khơi dậy lòng dũng cảm và sự quyết tâm thay đổi trong lòng mỗi thành viên của tộc Vương Ưng.

Một số kẻ thù trước đây đã đến và bày tỏ sự hối lỗi, cam kết sẽ không quay lại chiếm đoạt mảnh đất mà họ đã từng tranh giành nữa.

Những kẻ còn lại đều bị tộc Vương Ưng phản kháng quyết liệt hơn bao giờ hết.

Lý tưởng hòa bình không chỉ tạo ra tinh thần đoàn kết bền chặt mà còn mang lại sức mạnh mới cho từng cá nhân trong tộc, giúp họ tự đứng lên đấu tranh cho quyền lợi của chính mình.

Với lòng kính trọng sâu sắc dành cho Lạc Thanh Dao, tộc Vương Ưng coi nàng như một vị thần.

Họ tin rằng nếu không có tư tưởng của nàng, chiến tranh sẽ tiếp tục tàn phá mọi thứ, và tất cả sẽ vĩnh viễn phải tồn tại trong bóng tối.

Với suy nghĩ đó, họ quyết định đến khu rừng của Lạc Thanh Dao để bày tỏ lòng sùng kính và ngưỡng mộ, mong muốn được gặp gỡ vì thần mà họ luôn tôn thờ.

Giữa đám đông, Vương Thiên, thủ lĩnh của Vương Ưng, nổi bật với sự tự tin và khí chất độc đáo nhất.

Vương Thiên là người tận tâm nhất trong sứ mệnh bảo vệ lý tưởng hòa bình của Lạc Thanh Dao.

Với ánh mắt rực lửa và tinh thần quyết tâm sẵn sàng hi sinh chiến đấu vì lý tưởng cao đẹp mà nàng mong muốn.

Hắn muốn được đi theo bước chân của nàng và trở thành một tín đồ trung thành nhất, luôn hỗ trợ và lan tỏa tư tưởng của Lạc Thanh Dao đến mọi ngóc ngách của đại lục này.

Khi Vương Thiên và các thành viên trong tộc tiến vào khu rừng, họ đều cảm nhận được sự thiêng liêng và yên bình bao trùm nơi đây.

Đây không chỉ là nơi trú ngụ mà còn là biểu tượng cho hy vọng và tương lai tươi đẹp mà họ vẫn luôn tìm kiếm.

Vương Thiên ngẩng cao đầu, quyết tâm gặp Lạc Thanh Dao và bày tỏ lòng trung thành, sẵn sàng cùng nàng viết lên một chương mới trong câu chuyện của thế gian này.

Họ tin rằng với sự dẫn dắt của nàng, tộc Vương Ưng sẽ không chỉ trở nên mạnh mẽ hơn mà còn góp phần lớn vào việc xây dựng một thế giới hòa bình cho tất cả.

Khi tộc Vương Ưng bước sâu hơn vào trong khu rừng linh thiêng của Lạc Thanh Dao, bầu không khí yên bình và thanh thản dường như khiến mọi thứ xung quanh trở nên khác biệt.

Đoàn người tiến bước giữa những cây cổ thụ rợp bóng, không một lời nói, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua tán lá.

Vương Thiên dẫn đầu, ánh mắt tràn đầy niềm tin và lòng kính trọng tuyệt đối.

Hắn biết rằng khoảnh khắc này sẽ thay đổi tương lai của cả tộc Vương Ưng, và cả thế giới.

Khi đến gần trung tâm khu rừng, nơi Lạc Thanh Dao thường hiện diện, bầu không khí càng trở nên thiêng liêng.

Các thành viên của tộc Vương Ưng cảm nhận rõ năng lượng tỏa ra từ nơi này, như thể tinh thần hòa bình của Lạc Thanh Dao đang hiện hữu khắp nơi.

Họ dừng lại trước một không gian rộng mở, nơi ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tán cây, soi rọi xuống đất như một vầng hào quang thiêng liêng.

Nơi đây chứa đựng nguồn năng lượng khổng lồ của Lạc Thanh Dao, nguồn năng lượng ấy rộng lớn và sâu thẳm như biển cả, thần bí và thiêng liêng như ngân hà.

Họ đều nhận ra một điều rằng, nàng đang ở đây.

Vương Thiên cùng toàn bộ tộc Vương Ưng lập tức quỳ xuống, lòng đầy thành kính và ngưỡng mộ.

"Cửu Vỹ Hồ Ly đại nhân tôn kính, chúng thần đến đây để biểu đạt sự tri ân những gì Người đã mang đến cho thế giới này."

"Không chỉ vậy, chúng thần còn đến để thề nguyền lòng trung thành tuyệt đối với lý tưởng cao lớn của Người nữa." Vương Thiên cất giọng đầy thành kính.

"Tộc Vương Ưng sẽ vĩnh viễn theo đuổi bước chân của Người, để bảo vệ cho lý tưởng hòa bình và lan tỏa ánh sáng hy vọng mà Người đã thắp lên cho nơi này."

"Chúng thần luôn sẵn sàng đứng lên chiến đấu, không phải để gây chiến với bất kỳ ai, mà để bảo vệ hòa bình, để chấm dứt mọi sự thù hận trên mảnh đất này."

Lạc Thanh Dao đã nhận ra sự hiện diện của tộc đàn này ngay từ khi họ mới cách khu rừng một khoảng khá xa.

Nàng biết họ đến đây để tìm nàng, xung quanh họ đều tỏa ra sự thành kính tuyệt đối, không chút nguy hiểm, nên nàng không ngăn cản lại.

Khi Vương Thiên bày tỏ sự kính trọng dành cho nàng và muốn theo đuổi lý tưởng của nàng, nàng có chút bất ngờ.

Nhưng ngay sau đó, Lạc Thanh Dao cảm thấy một sự vui mừng và nhẹ nhõm hiện lên trong linh hồn nàng, và nàng cảm thấy mọi công sức mình bỏ ra đều đã được đền đáp lại.

"Ta đã nhận thấy lòng thành và sự quyết tâm của các ngươi." Lạc Thanh Dao cất tiếng dù không xuất hiện.

Giọng nói của nàng, êm ái nhưng đầy quyền uy vang lên giữa không gian.

"Cuộc hành trình mà ta đang đi không hề dễ dàng, nhưng ta biết, với những người như các ngươi, những người sẵn sàng bảo vệ hòa bình, ta tin rằng thế giới này có thể thay đổi."

"Hãy trở thành những sứ giả của hòa bình, mang lý tưởng này đến từng ngõ ngách của lục địa, và đừng để bóng tối của chiến tranh bao phủ nữa.”

Những lời nói của Lạc Thanh Dao vang vọng khắp khu rừng, như tiếng gọi của thiên nhiên, thấm sâu vào lòng người.

Vương Thiên nghe những lời ấy xong, hắn cảm thấy tim mình rung lên mãnh liệt.

Hắn biết rằng đây không chỉ là một sự chấp thuận mà còn là một sứ mệnh cao cả mà Lạc Thanh Dao giao cho hắn cùng tộc đàn hắn.

"Chúng thần sẽ không phụ sự tin tưởng của Người." Vương Thiên đáp, giọng đầy thành kính.

"Tộc Vương Ưng chắc chắn sẽ mang lý tưởng của Người đến khắp mọi nơi, không phải bằng bạo lực mà bằng tinh thần đoàn kết và hòa hợp.

"Chúng thần thề sẽ bảo vệ hòa bình và làm mọi điều có thể để đảm bảo thế giới này không chìm trong chiến tranh nữa."

Từ khoảnh khắc đó, tộc Vương Ưng cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh và niềm tin.

Họ biết rằng, dưới sự dẫn dắt của Lạc Thanh Dao, họ sẽ không chỉ trở thành một tộc đàn mạnh mẽ hơn mà còn là những người đứng đầu trong việc lan tỏa hòa bình.

Mỗi bước chân của họ từ giờ sẽ mang theo sứ mệnh thiêng liêng, một sứ mệnh không chỉ bảo vệ lý tưởng của Lạc Thanh Dao, mà còn là cứu rỗi thế giới này khỏi vòng xoáy của chiến tranh nữa.

Những ngày sau đó, mỗi lần Vương Thiên quay lại khu rừng để báo cáo, hắn đều cảm thấy một mối liên kết sâu sắc với Lạc Thanh Dao, như thể nàng luôn hiện diện bên cạnh, lắng nghe từng lời nói của hắn.

Mỗi lần kể lại những thành công của tộc Vương Ưng trong việc bảo vệ hòa bình, hắn không chỉ nhận được sự tán dương từ các tộc đàn khác mà còn cảm thấy sự bình yên từ chính trái tim mình.

Lạc Thanh Dao tuy không hiện diện trực tiếp, nhưng cảm nhận được sự chân thành của Vương Thiên và những nỗ lực không ngừng nghỉ của hắn.

Nàng biết rằng với sự dẫn dắt của những người như Vương Thiên, tư tưởng hòa bình sẽ còn vươn xa hơn nữa, chạm đến nhiều sinh vật và tộc đàn hơn.

Trong lòng nàng, niềm hy vọng về một thế giới hòa bình càng lớn mạnh hơn, và nàng biết mình không đơn độc trên con đường gian khó này.

Những Thần thú cổ đại vốn sống tách biệt với thế giới và các thần thú bình thường khác bắt đầu cảm thấy sự suy giảm về sức mạnh của mình.

Họ nhận thấy sự cân bằng vốn có của thế giới dần bị phá vỡ khi tư tưởng hòa bình của Lạc Thanh Dao lan tỏa.

Những trận chiến từng giúp duy trì sức mạnh của họ giờ đây dần bị dập tắt, và với sự phẫn nộ, họ tìm đến Lạc Thanh Dao để đối chất.

Từng Thần thú đến từ những vùng đất xa xôi, mang trong mình sức mạnh nguyên sơ của chiến tranh, hỗn loạn và xung đột.

Họ xem hòa bình là một mối đe dọa, không chỉ với quyền lực mà họ đã cai quản qua nhiều kỷ nguyên, mà còn với bản chất của chính mình.

Sự ổn định và bình yên mà Lạc Thanh Dao mang đến làm suy yếu quyền năng của họ.

Một ngày, tại trung tâm khu rừng, họ cùng nhau tụ họp trước Lạc Thanh Dao, những thân hình khổng lồ với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, cuồng bạo.

Giọng nói của họ vang vọng khắp không gian:

"Ngươi đã phá vỡ trật tự! Thế giới này tồn tại nhờ sự duy trì giữa chiến tranh và xung đột. Ngươi làm suy yếu chúng ta, và nếu ngươi không dừng lại, ngươi sẽ phải đối mặt với hậu quả!"

Nhưng đứng trước những kẻ địch hùng mạnh và dữ tợn như vậy, Lạc Thanh Dao không hề nao núng.

Nàng đối diện với họ trong hình dáng Cửu Vỹ Hồ Ly uy nghiêm của mình, đôi mắt nàng bình thản nhưng không kém phần kiên định.

"Sự cân bằng không nhất thiết phải dựa trên chiến tranh và bạo lực." Lạc Thanh Dao bình tĩnh đáp.

"Thế giới này có thể tồn tại và phát triển dựa trên hòa bình và sự chung sống. Nếu sức mạnh của các ngươi suy yếu, đó là do các ngươi đã quá lệ thuộc vào sự hỗn loạn."

Những thần thú càng phẫn nộ hơn khi nghe điều đó, nhưng Lạc Thanh Dao tiếp tục nói:

"Ta hiểu rằng thế giới cần một sự cân bằng, nhưng sự cân bằng đó không nhất thiết phải là hy sinh, máu và hủy diệt."

"Hãy học cách chuyển hóa sức mạnh của mình sang một dạng khác yên ổn và thanh bình hơn, như ta đã làm."

"Nếu các ngươi không thể thích nghi với điều đó, thì kỷ nguyên của các ngươi sẽ kết thúc!" Giọng nói nàng đầy thông thấu và sâu lắng, nhưng không kém phần kiên quyết, rõ ràng.

Sự phẫn nộ của những Thần thú cổ đại là điều mà Lạc Thanh Dao đã đoán trước được kể từ khi nàng quyết định thay đổi thế giới này.

Nhưng Lạc Thanh Dao tin tưởng vào sức mạnh của lý tưởng mà mình đang bảo vệ.

Dù nàng biết rằng điều này có thể dẫn đến cuộc đối đầu giữa các Thần thú cổ đại với bản thân nàng.

Nhưng nàng sẵn sàng đối mặt với bất kỳ hậu quả nào để duy trì hòa bình mà nàng và những người ủng hộ nàng đang xây dựng.

Sau khi nghe Lạc Thanh Dao nói xong, các Thần thú cổ đại khác không những không hoà giải, họ càng giận dữ và cuồng táo hơn.

Các Thần thú không thể kiềm chế được cơn giận dữ nữa, một trong số họ đã lao thẳng về phía Lạc Thanh Dao với ý định nhất quyết phải tiêu diệt nàng.