“Đồ ăn hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?”
Trí Viễn vội vàng thu hồi thuốc bột trong tay lại, có chút tức giận, quay người nhìn về phía Hồng Anh nói: “Tỷ tỷ, sao hôm nay lại ân cần như vậy? Nếu ta nhớ không lầm, xưa nay tỷ không chịu khó như thế.”
Tuy Hồng Anh cũng thấy Trí Viễn tuấn tú, nhưng dù sao hắn ta chỉ là tên hòa thượng.
Hơn nữa hắn ta vẫn luôn thương nhớ Ngọc Bình, không hề thể hiện có thích nàng ta chút nào, Hồng Anh cảm thấy không thân thiện mấy đối với hắn ta.
“Ngươi bớt để ý ta đi, hầu hạ tiểu thư là đạo lý hiển nhiên, đương nhiên ta phải tận tâm.”
Dứt lời, Hồng Anh không thèm để ý đến hắn ta, bèn mang hộp cơm rời đi.
Nàng ta vừa đi, Trí Viễn bèn hỏi thăm quản sự: “Sao Hồng Anh bỗng nhiên vòng vo vậy.”
Quản sự hạ giọng nói: “Vớ tính tình kia của nàng ta, không có lợi không dậy sớm nổi đâu, mấy ngày nay nàng ta còn bỏ thêm không ít bạc để thêm đồ ăn cho Thẩm cô nương đấy.”
Quản sự không nói quá nhiều, tròng mắt Trí Viễn đảo quanh, vội vàng đuổi theo.
“Hồng Anh tỷ tỷ, dừng bước đã.”
Hồng Anh nhíu mày liếc mắt nhìn hắn ta: “Có việc gì?”
“Tỷ tỷ đẹp người tâm lương thiện, không biết có phải Thẩm cô nương kia sắp phải quay về Thẩm phủ không?” Trí Viễn thăm dò.
Hồng Anh sửng sốt vài giây, cười nhạo nói: “Làm sao có thể, hiện nay trong phủ có còn nhớ tới nàng ấy hay không còn phải nói sao.”
Dù sao thời gian hơn bốn năm, tình cảm cũng đều phai nhạt rồi.
Huống chi, phu nhân có rất nhiều biện pháp không cho lão gia cùng lão thái thái đón tiểu thư về.
“Vậy sao Hồng Anh tỷ tỷ không biết suy nghĩ cho chính mình một chút đi? Tận tâm tận lực trông coi một chủ tử như vậy, còn có thể có được chỗ tốt gì chứ.” Trí Viễn cố ý nói, đánh giá sắc mặt của Hồng Anh.
Hắn ta đã nghe nói, năm trước, Hồng Anh cầm được không ít đồ tốt ra ngoài, cho nên hôm nay có thể khiến cho nàng ta ân cần như vậy, nhất định là trong tay Thẩm Thư Ý lại có thứ gì tốt rồi.
“Ta đương nhiên…” Hồng Anh nói được một nửa, kịp phản ứng lại, ánh mắt rơi lên trên mặt Trí Viễn, lúc này sửa lời nói: “Phì phì phì, ngươi nói cái gì vậy! Hầu hạ chủ tử là đạo lý hiển nhiên, làm gì có ai như ngươi.”
Trí Viễn cười nói: “Ta thấy là trên người Thẩm cô nương có thể có lợi, tuy nàng ấy khó khăn nhiều năm như vậy, nhưng nếu như còn lấy ra được đồ tốt như ngọc bội như vậy, thì trong tay tất nhiên cũng có không ít đồ vật.”
Bị vạch trần ý tưởng, sắc mặt Hồng Anh lập tức khó coi, không chút khách khí xô đẩy Trí Viễn ra nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
Trí Viễn cũng không giận, tiếp tục nói: “Ta có một chủ ý, tiện cả đôi đường, có thể giúp cho ý muốn của hai chúng ta đều được hoàn thành.”
Hồng Anh dừng một chút, đánh giá Trí Viễn một phen, một lát sau, thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Trí Viễn cười cười: “Ta nghe nói miếng ngọc bội kia của Thẩm cô nương chỉ đổi một tuần đồ ăn, nhưng hôm nay bệnh của nàng ấy đã tốt hơn, sau này thời gian dù là quẫn bách một chút, chắc cũng có thể sống được nhỉ.”
Hai mắt Hồng Anh xoay chuyển, thật sự như thế, dù sao mấy năm trước Thẩm Thư Ý cũng là chịu đựng được, nếu như không phải bởi vì đợt bạo bệnh này, nàng ta thật sự không biết trong tay nàng ấy còn có nhiều thứ tốt như vậy.
Trí Viễn mặt không đổi sắc nhét thuốc bột trong tay vào tay Hồng Anh: “Tỷ bỏ thuốc này vào trong súp, Thẩm cô nương cùng với Ngọc Bình lại bị sốt cao lần nữa, đến lúc đó không có thuốc không có cái ăn, nàng ấy chỉ có thể lấy thêm đồ ra để đi cầm…”
Hồng Anh lập tức đã hiểu tâm tư của Trí Viễn, chẳng qua là việc này thật sự hơi mạo hiểm.
Trí Viễn tiếp tục nói: “Đến lúc đó các nàng cùng phát bệnh, người Thẩm cô nương có thể trông cậy vào chỉ có tỷ, lại thêm mấy ngày nay, tỷ còn sợ nàng ấy không mang thứ đó gửi gắm cho tỷ sao?”
Hồng Anh nhíu mày nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Tuy nàng ta không để Thẩm Thư Ý vào mắt, nhưng dù gì nàng ấy cũng là chủ tử, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, khó tránh khỏi không liên quan đến trên đầu nàng ta.
Trí Viễn cười cười, mang theo vài phần đầy mỡ: “Tỷ yên tâm, ta chỉ cần Ngọc Bình.”