Cuối cùng cũng giành chiến thắng trước đứa cháu trai là hoàng đế, Thái hoàng thái hậu đắc ý lắm. Bà nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé trong tã lót, ngắm nghía kỹ lưỡng cô bé nhỏ xíu bên trong.
Chỉ thấy cô bé không giống những đứa trẻ sơ sinh bình thường, thường mặt đỏ bừng và nhăn nhúm như con khỉ đỏ. Trái lại, khuôn mặt nhỏ của cô bé trắng như ngọc, đôi mắt đen láy như mực, cặp mắt đào hoa cong nhẹ giống hệt Quý phi, đôi môi nhỏ như cánh hoa hé mở, để lộ hàm nướu non hồng hào bên trong.
Thái hoàng thái hậu nhìn mà không ngừng xuýt xoa khen ngợi: "Trông nha đầu này thật khỏe mạnh thật, vừa mới sinh ra mà đã gọn gàng hơn cả những đứa trẻ một tháng tuổi rồi, quả là có phúc."
Khang Hi luôn ở bên cạnh, không rời mắt khỏi tiểu tiên nữ công chúa, càng nhìn càng thích thú, vội vàng gật đầu nói: "Hoàng tổ mẫu nói đúng lắm, hay đặt tên cho con bé là Hồ Đồ Linh A đi!"
Dù có ngăn chặn thế nào cũng không thể ngờ tiểu oan gia lại ra đời đúng vào ngày giỗ của Hiếu Từ Cao Hoàng hậu.
Vì chuyện này mà cả người Nữu Hỗ Lộc Quý phi phải toát mồ hôi lạnh.
Nhưng khi cảnh tuyết ngừng rơi, mặt trời ló dạng, và trăm hoa đua nở đẹp rực rỡ xuất hiện...
Trái tim treo lơ lửng trong cổ họng của Quý phi cũng ngay lập tức trở lại vị trí ban đầu, rồi nàng lại kiêu ngạo như trước.
Quả nhiên, ngoại trừ Hách Xá Lý thị ngốc nghếch kia, những người khác đều không ngớt lời tán dương. Thái hoàng thái hậu đích thân ẵm bồng, được Vạn tuế gia ban tên ngay tại chỗ. Chậc chậc, ngay cả Thái tử cũng không được đãi ngộ như thế, điều này đã định sẵn rằng: Thập Nhất Hoàng nữ của nàng ta sẽ có một cuộc đời hạnh phúc như cái tên của mình.
Phúc lớn đến nỗi khi còn nhỏ đã được muôn vàn sủng ái, về sau...
Về sau, dù Vạn tuế gia không còn nữa, người kế vị cũng sẽ không ngu ngốc mà làm hại Hô Đồ Linh A của nàng ta!
Chỉ cần nghĩ đến điều này, ánh mắt rạng rỡ như hoa đào của Nữu Hỗ Lộc Quý phi liền tràn đầy ý cười.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa, chính là Vạn tuế gia!
Là vua của một nước, là Hoàng đế của vạn dân! Thế mà lại không chút ngại ngần chuyện huyết khí ô uế, bế tiểu Thập Nhất bước vào phòng sinh của nàng ta. Điều này làm Nữu Hỗ Lộc Quý phi sững sờ, vội vàng cố gắng ngồi dậy để hành lễ.
“Không cần, không cần đâu!” Khang Hi mỉm cười, ôm đứa bé trong tã lót, nhẹ nhàng ngăn cản: “Ái phi không phải hành lễ, nàng vừa mới cực khổ sinh ra Hồ Đồ Linh A, thân thể còn yếu, phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải giữ mấy lễ nghi phiền phức này.”
Mặc dù không quá đau đớn, nhưng Quý phi thật sự cũng rất mệt mỏi, dưới sự dìu đỡ của cung nữ, nàng ta tựa nhẹ vào gối đầu: “Nếu vậy, thần thϊếp tạ ơn Vạn tuế gia đã quan tâm.”
Nếu là trước đây, Khang Hi có lẽ sẽ chê Quý phi không chăm chút ngoại hình, thiếu cung cách, không được như Đức phi quy củ hay Nghi phi xinh đẹp, càng không tinh tế, hiểu lòng người bằng biểu tỷ, nói mãi không hết chuyện với hắn. Nhưng giờ đây...
Khang Hi nhớ lại cảnh tượng huy hoàng vừa diễn ra, những bông hoa vẫn còn đang nở rộ ngoài kia, cành cây trĩu quả chín mọng.
Những khúc mắc trong lòng dần tan biến, chỉ còn nghĩ rằng Quý phi là người tràn đầy phúc khí. Nàng thật sự may mắn đến mức sinh ra được một tiểu tiên nữ như Hồ Đồ Linh A!
Về điểm này, Quý phi cũng hoàn toàn đồng tình.
Nhưng trước mặt hoàng đế, dù có đồng tình đến đâu, nàng cũng không thể gật đầu thừa nhận. Vì vậy, nàng chỉ mỉm cười:
“Vạn tuế gia quá khen rồi, thần thϊếp quả thật không dám nhận. Với dung mạo tầm thường và xuất thân thấp kém của thần thϊếp, có thể được hầu hạ bên cạnh người đã là vinh hạnh lắm rồi. Làm sao thần thϊếp lại có phúc khí lớn đến nỗi sinh ra một tiểu tiên nữ xinh đẹp như Hồ Đồ Linh A được?”