Xuyên Thành Nữ Sinh Bình Thường Duy Nhất Trong Trường Quân Đội Alpha

Chương 40: Thôi học đi (2)

— Chỉ là một quả tạ nhỏ thôi mà! Tuy rằng tay của cô chắc chắn sẽ mỏi nhừ nếu nâng một trăm cái, nhưng chỉ cần kiên trì mỗi ngày thì chắc chắn sức lực của cô nhất định sẽ dần dần mạnh lên.

Ngải Lật nghĩ như vậy thật.

— Sau đó, vẻ mặt cô kiên định nhấc quả tạ trong tay lên, sau đó cô suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Leo.

— Đây là thứ gì vậy?

“Cái này... nặng bao nhiêu vậy?”

Ngải Lật choáng váng vì trọng lượng đột ngột dồn lên tay, hai chân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi cố gắng hết sức mới không để cho quả tạ thoạt nhìn không nặng lắm kia rơi khỏi tay, giọng điệu khi hỏi tràn ngập sự bất lực.

“Đây là tạ dùng cho luyện tập nâng cao hằng ngày, bốn mươi lăm kilogram .” Leo vừa quan sát cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô đang không ngừng run rẩy dưới lớp quần áo, vừa thản nhiên trả lời.

“Chín mươi cân?”

Nhà ai mà quả tạ nhỏ lại nặng như vậy chứ! Gần bằng cả trọng lượng của cô rồi đấy! Nghĩ đến chuyện vừa rồi Leo cứ thế nâng cái thứ đáng sợ này tập luyện mà không hề đổ bất kỳ một giọt mồ hôi nào , Ngải Lật nhìn hắn như nhìn quái vật.

Tên tóc vàng thối tha này có lẽ có thể dùng một tay nâng cô lên luôn nhỉ?

“Nâng lên.”

“Tôi… tôi đang cố gắng đây… Ưʍ.”

Trọng lượng nặng trĩu của nó khiến chân cô mềm nhũn, Ngải Lật dùng hai tay kéo quả tạ lên một cách khó khăn, cố gắng từ từ thẳng lưng. Thế nhưng mặc dù trên trán đã lấm tấm mồ hôi mà cô vẫn không thể nâng quả tạ lên được quá đầu.

Chưa đầy mấy giây, tạ đã tuột khỏi tay cô rồi nặng nề rơi xuống sàn nhà.

“Đi xin thôi học đi.” Cùng lúc với tiếng tạ nặng nề rơi xuống, Leo lại một lần nữa lạnh lùng phán quyết.

Ngải Lật: … QAQ!

Bị đả kích hai lần, tâm trạng của Ngải Lật không thể kiểm soát mà trở nên chán nản.

Sau khi tắm rửa xong, cô tắt đèn rồi lại mò mẫm lên giường, nằm quay lưng về phía Leo, cô cuộn mình thành một cục nhỏ, giống như một cây nấm héo.

“... Tôi không muốn nghỉ học đâu.”

Trong đêm tối tĩnh lặng, cô lặng lẽ ngẩn người một lúc lâu rồi khẽ lẩm bẩm một câu.

Mặc dù biết rằng nếu tiếp tục ở lại đây sẽ rất khó khăn nhưng cứ nghĩ đến việc nếu thôi học sẽ phụ lòng cha mẹ ở thế giới kia, phụ lòng những ủng hộ dành cho ước mơ của cô, ‘Ngải Lật’ trong ký ức đã thật sự rất nỗ lực để có thể thi đỗ vào đây. Cứ nghĩ đến đây cô lại cảm thấy vô cùng buồn rầu.

Tuy yếu đuối, nhưng sâu trong xương cốt của cô lại có sự kiên cường cứng cỏi. Vào năm lớp 12, vì để đạt được mục tiêu của bản thân, Ngải Lật đã kiên trì giữ thói quen chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày trong suốt một năm, kỷ ức về nỗi khổ cực và vất vả đó khiến cô dễ dàng đồng cảm với Ngải Lật thế giới này.

Đã cố gắng nhiều như vậy rồi... Vậy mà chỉ vì một tai nạn mà phải thôi học, thật sự không cam tâm chút nào.

“Nơi này không thích hợp để cô ở lại nữa.”