"Chị, em biết chị không thích em, nhưng em bị bệnh." Vu Tử Hàm duỗi tay muốn kéo dây cương.
Con lừa hất chân sau thiếu chút đá trúng cô ta, dọa Vu Tử Hàm lui về phía sau hai bước.
"Có bệnh thì uống nhiều nước nóng một chút… còn nữa, ấn đường bà Ngô đây đột nhiên xuất hiện hắc khí, Tật Ách Cung cũng đen hơn lúc nãy, không muốn xui xẻo thì cứ làm việc tốt tích đức. Kỳ quái, vừa rồi còn không có, sao nhanh như vậy đã thay đổi rồi..."
Chờ hai mẹ con lấy lại tinh thần, Vu Nịnh cưỡi lừa lẩm bẩm đi xa.
"Mày mau quay lại ~~~" Ngô Yến giậm chân, vậy mà con nhỏ này lại nguyền rủa bà ta xui xẻo!
"Sao chị ấy hận con như vậy? Có lừa cũng không cho con, chị ta muốn con mệt chết hu hu ~ "
Ngô Yến đau lòng cho con gái, ôm cô ta vào trong ngực.
Vu Tử Hàm thút thít co rúm người lại.
"Tại sao nhất định phải gả chị ấy? Con cũng có thể."
Nhà họ Lâm có tiền có quyền, chồng là người thực vật, bốn chú nhỏ đều đẹp trai, không ai quản thúc, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
Hôn sự tốt như vậy tại sao phải để Vu Nịnh được lợi?
Ngô Yến thở dài.
"Nhà họ Lâm phải cưới con gái sinh vào ngày chín tháng chín, có tiên duyên, con gái trong sạch, ngày sinh tháng đẻ của con không khớp, còn từng sinh con, bà nội nhà họ Lâm không dễ lừa gạt, chuyện con phá thai bị phát hiện, nhà chúng ta sẽ bị phá sản."
Vu Tử Hàm cúi đầu.
"Đều do chị ta cướp hạnh phúc của con, con mà có người mẹ khác, có thể bị Hoàng Mao lừa gạt sao?"
Ngô Yến mũi chua xót, vội vàng dỗ dành: "Mặc dù nhà họ Lâm có tiền, nhưng một nhà tám người cũng không phải dễ đối phó, Lâm tổng tỉnh lại còn có thể trấn áp bọn họ, Lâm tổng thành người thực vật, bọn họ không thể không gây chuyện thị phi, con là con gái ruột của mẹ, mẹ làm sao nỡ để con chịu khổ? Con muốn vào nhà họ Lâm, chờ Lâm tổng tỉnh lại đổi với con nhỏ đó cũng không muộn."
Vu Tử Hàm không ngừng khóc, vì dỗ con gái vui vẻ, trong lòng Ngô Yến nảy ra một suy nghĩ độc ác.
"Chờ xuống núi, mẹ sẽ tìm người lên núi đào đường làm bẫy, ngày mai nhà họ Lâm đến đón dâu rơi xuống hố, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy là con nhỏ đó gieo rắc xui xẻo, sau này cũng sẽ không để cho nó dễ chịu."
"Mẹ, chúng ta mau xuống núi đi, nếu để công nhân lên núi đào đường muộn cũng rất nguy hiểm." Vu Tử Hàm nín khóc mỉm cười, gấp không chờ nổi.
Ngô Yến hài lòng gật đầu, con gái ruột của bà ta quả nhiên là lương thiện, giống bà ta.
Hôm sau, Vu Nịnh dậy sớm khác thường.
"Sư cô, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
Ba học viên thấy Vu Nịnh dậy sớm, vô cùng kinh ngạc.
Tuổi Vu Nịnh tuy nhỏ, nhưng thân phận cực cao.
Trước khi ba vị này lên núi tu hành, đều là đạo trưởng chủ trì một phương, thấy Vu Nịnh, cũng phải quy củ gọi một tiếng sư cô.
Nhưng mà Vu Nịnh càng thích bọn họ gọi mình là thầy hơn.
"Hôm nay tôi dậy sớm, trước khi xuống núi, sẽ dạy cho mấy người bài học cuối cùng."
Học viên râu bạc run lên, hai người khác mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
"Sư cô, không phải hôm qua đã là bài học cuối cùng rồi sao?"
"Bài học cuối cùng tiếp theo."
Ba vị đạo trưởng mặt mày xám xịt, nụ cười cứng ngắc.
Đột nhiên, không trung truyền đến tiếng cánh quạt, mọi người nhìn lên.
Là máy bay trực thăng.
Máy bay hạ xuống sân tập, nhảy xuống khoảng hai mươi người đàn ông.