Họ đeo kính râm, trời đã se lạnh, họ lại mặc áo ngắn tay, cánh tay trái lộ ra đầy hình xăm, toàn thân tràn ngập khí chất bất cần đời.
Một người đàn ông đút tay túi quần, đẹp trai đi đến trước mặt mọi người, tháo kính râm xuống, đôi mắt đào hoa đảo qua mọi người, ngạo mạn lên tiếng:
"Ai là Vu Nịnh? Tôi là Lâm Quân nhà họ Lâm, thay anh trai tôi tới đón dâu."
Ba vị đạo trưởng nghe vậy len lén thở phào, nhà họ Lâm tới thật đúng lúc.
"Tôi là Vu Nịnh."
Vu Nịnh nhân cơ hội quan sát, Thập Nhị Mệnh Cung và Ngũ Tinh Lục Diệu của Lâm Quân rất tốt, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình giàu có.
Nhưng đốm lửa trong ngũ tinh lại mọc ra một khối u, khối u kia giống như lửa cháy gây ra.
Vu Nịnh có thể nhìn thấy tướng khí mà người thường không thấy, khối u lộ ra khí đen, tướng phú quý của Lâm Quân đang thay đổi.
"Cô chính là Vu Nịnh?" Lâm Quân đè nén kinh ngạc trong lòng, anh ta cho rằng nữ thần côn ở trong núi là một người quái dị.
Không ngờ còn rất đẹp.
Nhưng mà, có đẹp hơn nữa cũng là thần côn.
Thần côn muốn làm chị dâu của anh ta, trong lòng Lâm Quân tràn đầy khó chịu.
"Nhà họ Lâm không cho phép cô giả danh lừa đảo, những trò thần côn lừa đảo đó của cô đều thu lại đi, đừng có giở với tôi."
"Trong ba ngày tới anh sẽ gặp tai họa."
"???" Kêu cô kiềm chế, còn hung dữ?!
"Đưa tôi năm vạn, tôi cho anh biết cách hóa giải."
Vu Nịnh nói xong, ba đạo trưởng cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
"Sư cô, cái này quá rẻ! Không được!"
"Nhà họ Lâm là do sư phụ tôi chọn, phải cho một cái giá hữu nghị." Vu Nịnh nghiêm túc giải thích.
Lâm Quân tức chết, giá hữu nghị còn năm vạn?
Anh ta chạy show năm tập mới có hai nghìn thù lao, giang hồ lừa đảo so với ngôi sao hạng A như anh ta kiếm tiền còn dễ hơn?
"Mấy người bớt diễn kịch với tôi đi, tôi là ngôi sao hạng A đấy! Nói về diễn xuất tôi là tổ tông của cô!"
Vu Nịnh lắc đầu, trong lòng khẳng định: "Anh không thể nào lên hạng A. Sự nghiệp trong cung tiền tài số mệnh của anh bị tắc nghẽn, dựa vào diễn xuất sống qua ngày sẽ chết đói, không bằng chuyên tâm gặm nhấm tiền bạc, ôm đùi anh em cũng được, anh em của anh cung hồng đến phát tím, trong số anh em anh có người đặc biệt biết kiếm tiền, hơn nữa không chỉ một người."
Nghe Vu Nịnh xem tướng hấp dẫn hơn nhiều so với cô giảng bài.
Ba vị đạo trưởng cung kính lắng nghe, được cô chỉ điểm còn hữu dụng hơn so với tự mình tu hành mười năm. Có người nhân cơ hội thỉnh giáo.
"Sư cô, người xem anh ta tiếp tục diễn xuất, có thể lên được hạng mấy?"
Lâm Quân vểnh tai, trong lòng ngứa ngáy.
"Hạng S" Vu Nịnh chậm rãi mở miệng.
Lâm Quân cười tươi như hoa, chị dâu tương lai thật hiểu biết.
Ai ngờ Vu Nịnh lắc đầu, tiếp lời: "Anh ta tiêu hết công đức kiếp sau cũng không có khả năng."
Lừa đảo! Thần côn! Cái thứ gì! Nụ cười của Lâm Quân cứng đờ, ánh mắt tóe lửa.
"Nói hươu nói vượn. Nhưng tôi xem Cung Nghịch Bài của anh thì anh em của anh có một người có thể giúp anh."
Ba vị đạo trưởng nhìn đến đỏ mắt, cũng không hiểu cô đang nói gì.
Đây chính là sự khác biệt giữa thiên phú và nỗ lực, trước mặt thiên phú, tất cả nỗ lực đều vô ích.
Vị sư cô này tuy kiến thức lệch lạc, nhưng bản lĩnh xem tướng ở trong sư môn lại không có đối thủ, đây chính là tuyển thủ thiên phú thật sự.