"Tôi thấy Tật Ách Cung của cô đã chuyển sang màu đen, e là sắp gặp bệnh nặng."
Vu Tử Hàm vội vàng lấy gương trang điểm tùy thân ra cẩn thận soi, gương mặt được phấn phủ che không chút tì vết, không thấy cái gì gọi là khí đen như Vu Nịnh nói, lúc này mới an tâm.
Ánh mắt nhìn Vu Nịnh cũng có chút hả hê.
"Chị ơi, có phải chị ở trên núi lâu, bị tâm thần phân liệt rồi không? Tình trạng tinh thần của chị bây giờ khiến em rất lo lắng."
Sau khi nhà họ Vu nhận lại thiên kim thật, thiên kim giả là Vu Nịnh liền bị đuổi ra khỏi nhà.
Vu Tử Hàm đã từng rất lo lắng.
Cô ta sợ Vu Nịnh sau khi rời khỏi nhà họ Vu sẽ gả vào gia đình giàu có sống những ngày tháng tốt đẹp.
Dù sao Vu Nịnh từ nhỏ đã có thành tích ưu tú, học vượt tham gia kỳ thi đại học, giành được hạng nhì toàn tỉnh, diện mạo và tài năng đều hơn hẳn cô ta.
Rời khỏi nhà họ Vu, Vu Nịnh không dựa vào khuôn mặt xinh đẹp khiến cho Vu Tử Hàm ghen tị mà gả vào gia đình giàu có, cũng không dựa vào thành tích học tập của mình để tìm công việc tốt. Cô lại chạy đến học viện Đạo giáo mở ở trên núi làm giảng viên.
Vu Tử Hàm đã điều tra qua, trường học này căn bản không có tên trên Cục Tôn giáo, chỉ là trường "dỏm".
Hơn nữa trường học dạy Huyền Học, sao lại cần giáo viên chính trị, nghĩ cũng không phải là công việc đứng đắn gì.
Giáo khu xập xệ tựa như sắp sụp, cảnh tượng tiêu điều khiến cho Vu Tử Hàm suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Nghĩ vậy, Vu Tử Hàm cố nén sự vui vẻ, khuyên Ngô Yến.
"Mẹ, chị gái bây giờ bị bệnh tâm thần, lại nghèo túng đến mức ở trong căn nhà tồi tàn này, mẹ thương xót cho chị ấy, đừng chấp nhặt với chị ấy."
Ngô Yến trìu mến nhìn con gái, cưng chiều nói: "Con quá lương thiện, nó ức hϊếp con như vậy, con cũng không ghi hận."
"Dù sao cũng là chị em một nhà mà, đúng không, chị..." Vu Tử Hàm nhảy đến trước mặt Vu Nịnh, ra vẻ thân mật mà lắc cánh tay Vu Nịnh, giống như đang làm nũng.
Khuỷu tay lại "vô tình" nhắm ngay bình ngọc nhỏ trên bàn.
Từ lúc bước vào cửa cô ta đã nhìn thấy chiếc bình ngọc nhỏ lớn chừng bàn tay này, nhìn không ra chất liệu ngọc, nhưng trông rất giá trị, không hợp với căn phòng nhỏ xập xệ này.
Con nhỏ quê mùa này sao có thể sở hữu món đồ tốt như vậy? Vu Tử Hàm chờ đúng thời cơ, dùng khuỷu tay hất mạnh vào bình ngọc.
Bình ngọc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, vỡ tan tành. Trong mắt Tử Hàm tràn đầy đắc ý.
"Chị, em không cố ý, chị sẽ không trách em chứ… a!"
Mặt Vu Tử Hàm lệch sang một bên, Vu Nịnh hung hăng cho cô ta một cái tát.
Ngô Yến thét chói tai xông lên, dùng sức đẩy Vu Nịnh: "Cái đồ nhà quê lai lịch không rõ ràng này! Mày dám đánh con gái tao!"
Ngô Yến giơ tay lên, định cho Vu Nịnh một bạt tai, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Vu Nịnh trấn áp.
Đứa nhỏ này ở nhà bà ta, nhưng chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ta, lạnh lùng vô tình, như là nhìn người xa lạ.
"Mang con gái bà lập tức cút ra ngoài!" Vu Nịnh đẩy Ngô Yến ra, đau lòng ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ.
Bình ngọc này là sư phụ cô trước khi phi thăng để lại cho cô, cô vẫn luôn coi như báu vật.
Bình ngọc bị Vu Tử Hàm làm vỡ, Vu Nịnh muốn gϊếŧ chết cô ta.
"Hôn sự với nhà họ Lâm…"