Lại không ngờ đến, vừa mới bước vào, cậu ấy phát hiện thi thể đó đã ngồi dậy!
Cả người Tiểu Lục như hoá đá.
Cậu ấy kinh hãi hét lên: “Không phải chứ, nó, nó, nó... Sao lại đang ngồi thế kia!”
[Tốt, rất tốt, cuối cùng cậu ấy cũng phát hiện ra rồi!]
[Thi thể: Tôi ngồi ngay trước mặt cậu, cậu thấy tôi giống lúc trước được bao nhiêu? *dog*]
Tiểu Lục cúi đầu nhìn bình luận, thế mới biết, hóa ra ngay khi cậu ấy chạy ra ngoài...
Thi thể đó đã ngồi dậy rồi!
Vậy nên... Khi đó, cậu ấy đã bị thứ này để mắt đến rồi!
Đôi chân của Tiểu Lục mềm nhũn ra, suýt nữa lại ngã bệt xuống đất.
Cậu ấy run rẩy, cố gắng lắm mới vòng qua đống tro tàn dưới đất, đi đến trước gian hỏa thiêu.
Đôi mắt của thi thể rớt xuống khỏi hốc mắt, vẫn chăm chú nhìn cậu ấy.
Có vài con giòi bò lúc nhúc trong da thịt, đừng nói là Tiểu Lục đối diện trực tiếp với cảnh tượng này, ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng cảm thấy buồn nôn.
Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, Tiểu Lục phải cố nhịn không nôn ra.
“Người, người anh em à, xin lỗi nhé... Tha lỗi cho sự vô lễ lúc trước của tôi, khi về nếu có thời gian tôi nhất định sẽ đốt vàng mã cho cậu...”
Cậu ấy cởϊ áσ khoác quấn vào tay, sau đó vừa xin lỗi vừa chậm rãi đỡ thi thể đặt xuống.
Tay cậu ấy run lẩy bẩy, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Sợ rằng làm gì đó không đúng, đối phương sẽ bật dậy, rồi gϊếŧ cậu ấy ngay trước mặt toàn bộ khán giả trong phòng livestream.
Nhưng may mắn thay, toàn bộ quá trình không có chuyện gì xảy ra.
Khi thi thể được đẩy vào gian hỏa thiêu lần nữa, Tiểu Lục thở phào, suýt thì ngã gục xuống đất.
Vân Mặc lên tiếng: “Anh ta đã yên nghỉ tiếp, cậu có thể đi rồi.”
Tiểu Lục nghe vậy, lập tức kích động gật đầu lia lịa, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà hỏa táng, đi về hướng đông bắc theo chỉ dẫn của Vân Mặc.
Nơi ấy thật sự không có cửa, nên cậu ấy leo tường ra ngoài.
Khi hai chân đặt xuống mặt đất vững chắc, Tiểu Lục không kìm được nữa, ngã ngồi xuống đất khóc lớn: “Cảm ơn đại sư! Mẹ ơi, cả đời này tôi chưa bao giờ gặp chuyện gì đáng sợ như vậy, các anh em, tôi sẽ không bao giờ livestream thám hiểm nữa, suýt nữa mất luôn cả mạng rồi hu hu hu...”
“Khuyên mọi người đừng học theo tôi mà đến nơi này, tôi đảm bảo với tư cách là một chủ kênh, nơi này thật sự không sạch sẽ chút nào!”
Cậu ấy khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lem nhem, thoạt nhìn đúng là vô cùng sợ hãi.
Còn khán giả trong phòng livestream nghe vậy thì đều kinh ngạc.
[Hả? Cái này… Không phải chứ, cậu đùa phải không người anh em?]
[Trời ạ, Tiểu Lục thật sự không livestream thám hiểm nữa sao? Bất ngờ thật đó, giờ tôi tin những gì bình luận trước nói rồi...]
[? Vậy nơi này thật sự có ma à?]
[Tôi nói rồi mà! Vân Mặc chắc chắn có chút năng lực! Ha ha ha lần đầu tiên tôi làm người hâm mộ của chủ kênh kiểu này mà thành công đó, vui quá!]
[Vậy thi thể trong nhà hỏa táng thì sao? Để nguyên đó à?]
PK đã bắt đầu đếm ngược.
Do những món quà Tiểu Lục tặng, thanh tiếp sức của Vân Mặc cuối cùng đã vượt gấp đôi đối phương và giành chiến thắng.
Khi nhận phần thưởng của người chiến thắng, Vân Mặc vui vẻ nhướng mày:
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa.” Cô nhìn Tiểu Lục: “Sau khi về, nếu vẫn cảm thấy sợ hãi, có thể đến Đạo quán Vân Thanh ở núi Phượng Tê ở lại vài ngày, tiện thể thắp thêm vài nén nhang, có thể giữ cho tâm hồn thanh tịnh, không bị tà ma quấy nhiễu.”
“Được được, cảm ơn đại sư, lát nữa tôi sẽ đến đó ngay!”
Tiểu Lục lập tức gật đầu đồng ý, rồi vội vàng rời khỏi lò hỏa táng.
Cậu ấy không muốn một mình đối diện với chuyện đáng sợ này!
Đi đến Đạo quán Vân Thanh! Đi ngay bây giờ!
PK cũng sắp kết thúc, Vân Mặc nhìn bình luận, mím môi nói: “Lò hỏa táng Nhạc Thanh quả thật có điều bất thường, có thời gian tôi sẽ đến đó xem. Còn thi thể đó, sau khi hỏi rõ những điều tôi muốn biết, tôi sẽ tìm người chuyên nghiệp xử lý ổn thoả cho anh ta.”
Nghe xong, khán giả trong phòng livestream mới yên tâm.
Màn hình PK nhanh chóng tối lại, người hâm mộ của hai bên quay lại phòng livestream của mỗi người. Vì Tiểu Lục quá sợ hãi, vội vã đến Đạo quán Vân Thanh nên chỉ xin lỗi người hâm mộ rồi vội vàng tắt livestream, vậy nên người hâm mộ của cậu ấy tìm đến phòng của Vân Mặc để xem có gì thú vị không.
Không ngờ vừa đến đã nghe Vân Mặc nói hôm nay không livestream nữa.
“Hôm nay livestream đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ.” Cô cầm điện thoại di động rồi vẫy tay: “Nếu ai muốn xem bói, có thể đến livestream của tôi vào bảy giờ tối mai, vẫn là ba quẻ nhé.”
Nói rồi, cô bắt chước hình tượng một nhân vật nhỏ trong hiệu ứng quà tặng trên màn hình, làm động tác tay hình trái tim.
Sự lạnh lùng và hờ hững khi xem bói biến mất, giờ đây cô trông rất vui vẻ hoạt bát, đến mức khán giả trong phòng livestream cũng không kịp phản ứng.
[Đáng yêu quá streamer ơi, ôm ôm ôm!]
[A a a sao lại kết thúc rồi, tôi vẫn chưa xem đủ mà!]
[Thế streamer có thể bật mí cho chúng tôi biết, vừa nãy Tiểu Lục thật sự thấy ma à? Trên đời này thật sự có ma sao?]
Nhìn thấy bình luận này, Vân Mặc nói: “Nếu bạn hỏi tôi, đương nhiên tôi sẽ nói là có. Nhưng sự thật thế nào, trong lòng của mỗi người đều có suy nghĩ riêng, người không tin thì tôi có nói thế nào cũng không tin, nên không cần phải phí lời, tin vào bản thân là được.”
[Hu hu hu hu streamer nói hay quá, thật dịu dàng, thật tri thức!]
[Được rồi streamer, mai tôi sẽ đến tìm cô, nếu thật sự có thể thấy ma... Hy vọng cô có thể giúp tôi gặp người tôi muốn gặp.]
Vân Mặc nhướng mày, có chút hứng thú với bình luận từ ID ‘Tình giữa người và ma vẫn chưa dứt’.
Vì vậy cô gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau khi trò chuyện với khán giả vài câu, Vân Mặc không để ý đến lời giữ chân ở bình luận, kết thúc buổi livestream đầu tiên của mình.
Nhìn vào thu nhập sau khi livestream, cô hài lòng gật đầu.
Rất tốt, cuối cùng cũng không còn nghèo nữa!
Vân Mặc rút một phần tiền ra, đặt mua máy tính và thiết bị livestream, rồi...
Rồi lại không còn tiền nữa.
Lúc này cô mới chợt hiểu, thế nào là tháng nào cũng hết tiền.
Nhưng hiện giờ cô còn tệ hơn, cô là hết tiền trong tích tắc.
Cô thở dài bất lực, định lấy lương khô trong bọc ra, ăn tạm bợ cho qua bữa trưa, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy ra mở cửa, phát hiện người gõ cửa là dì chủ nhà.
Nhìn cô, dì chủ nhà có chút lúng túng.
“À... Cái đó, nhà dì nấu nhiều đồ ăn quá, nếu, nếu cháu vẫn chưa ăn thì...”
“Ăn tạm trước cái này đi.”