Lúc này, Quy Ngọc Sơn mới nhận ra rằng, những cây cối đó thực chất giống như cánh cửa, còn thế giới phía sau cánh cửa ấy…
Đồng tử của cậu khẽ lay động, không thể ngờ phía sau lại là một ngọn núi, trong đó còn có một hang động được che giấu vô cùng khéo léo, chỉ tiếc là tất cả thủ đoạn ấy đều vô dụng trước đôi mắt của Mạc Trì.
Cả hai cùng bước vào hang động, người bên trong nghe thấy âm thanh nhẹ vang lên thì giật mình làm rơi bát đũa xuống đất, vỡ tan tành.
"Ai đó?"
Khi Quy Ngọc Sơn nhìn rõ người đàn ông mập mạp kia, cậu không khỏi sửng sốt... Người này chính là tên béo hào phóng mà họ gặp vào ban ngày.
Dưới chân hắn ta là thi thể của một con rồng. Phần lớn thân rồng đã bị khoét sâu, tên béo đó vẫn còn cầm dao trong tay, rõ ràng vừa mới cắt thịt rồng.
Quy Ngọc Sơn không kìm được nuốt khan một ngụm nước bọt: “Anh đang ăn thịt rồng sao?”
Tên béo thoáng nhìn Quy Ngọc Sơn, nhưng phần lớn ánh mắt của hắn ta lại cảnh giác nhìn về phía Mạc Trì... Trực giác mách bảo với hắn ta rằng, người này không phải là nhân vật tầm thường.
Hai ánh mắt giao nhau, Mạc Trì mỉm cười đầy nham hiểm: “Cá kho đầu rồng.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nhưng tựa như chứa đựng pháp quy của Thiên Đạo đè ép đến mức làm tên béo không thở nổi, bàn tay cầm dao cũng run rẩy không ngừng.
Quy Ngọc Sơn nhỏ giọng nhắc nhở: “Tuổi tác lớn rồi.”
Mạc Trì nghe lời nhắc nhở, mới miễn cưỡng kiềm chế ham muốn uống một bát canh cá để sưởi ấm thân thể. Tuy rằng tên béo không rõ đầu đuôi, nhưng cảm giác như bản thân vừa thoát chết trong gang tấc.
Quy Ngọc Sơn cúi xuống kiểm tra, xác nhận con rồng này thật sự đã chết.
"Không phải là rồng thuần chủng."
Mạc Trì vừa mở miệng, tên béo lập tức tâng bốc: "Đại nhân quả thật có đôi mắt tinh tường, lời nói hoàn toàn chính xác!"
Mạc Trì nhíu mày, trong ánh mắt lộ rõ sự không kiên nhẫn. Cùng là nịnh bợ, nhưng Quy Ngọc Sơn lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, còn tên béo này thì chỉ làm hắn chướng mắt.
Cá béo cũng nhận ra điều đó, lập tức không dám nói thêm nữa, chỉ cung kính đáp: “Đây là một con giao long.”
Quy Ngọc Sơn nuốt nước bọt hỏi: “Làm sao anh có thể sống sót tới giờ vậy?”
Ăn thịt rồng vốn là tội lớn, không phải ai cũng có lá gan dám đối đầu trực diện với Thiên Đạo giống như Thao Thiết.
Tên béo giải thích: “Con giao long này khi còn sống đã làm nhiều chuyện ác, ăn thịt không ít người.”
“Chả trách...” Quy Ngọc Sơn đứng dậy, ánh mắt nhìn tên béo đầy vẻ ngưỡng mộ. Dù thế nào đi nữa, việc cá ăn rồng cũng cần một sự can đảm không hề nhỏ, đáng để tôn trọng.
Tên béo cười toe toét: “Chỉ có gan lớn mới no bụng, gan nhỏ thì chết đói thôi.”
Mạc Trì nghe vậy thì hiếm khi tỏ vẻ đồng tình: “Có ý thức này, tương lai con đường tu luyện của ngươi sẽ không có giới hạn.”
Tên béo vui mừng khôn xiết, hắn ta cố gắng hết sức để lấy lòng Mạc Trì, hy vọng không bị hắn ăn thịt.
Quy Ngọc Sơn thản nhiên bỏ qua quan điểm sống của hai người bọn họ, nói: “Anh gϊếŧ được con giao long này, coi như là thay trời hành đạo.”
Tên béo vội vàng xua tay: “Tôi nào có bản lĩnh đó.” Rồi hắn ta đổi sang giọng điệu cảm thán: “Nó bị một con cự long gϊếŧ chết.”
Lúc đó, vì tên béo vô tình đi ngang qua không may dính vào mà bị thương nặng, thế nhưng hắn ta vẫn nhớ rõ hình ảnh oai hùng của con hoàng kim cự long nọ.
“Hoàng kim cự long kia đã ném xác của con giao long này ở đây.” Tên béo dừng lại hồi tưởng, rồi nói tiếp: “Có lẽ vì biết tôi bị vạ lây nên khi tôi đề nghị uống máu giao long để phục hồi, cự long đã không từ chối.”
Thế nhưng, máu của giao long cũng không dễ tiêu hóa, tên béo phải mất một thời gian dài mới hấp thu được hoàn toàn, tu vi cũng nhờ đó mà tăng lên đáng kể. Sự tham lam trỗi dậy, hắn ta quyết định ăn luôn cả thịt giao long.
Mạc Trì đột nhiên bật cười lạnh lùng: “Giao long cũng là đại bổ với tộc rồng, ngươi nghĩ tại sao nó lại để phần cho ngươi?”
Tên béo ngơ ngác không hiểu.
Mạc Trì nói: “Hoàng kim cự long chỉ chia thức ăn cho hai loại người, đó là con cái hoặc bạn đời của nó.”
Toàn thân tên béo đẫm mồ hôi lạnh, phản ứng đầu tiên của hắn ta là nghĩ Mạc Trì đang lừa gạt mình. Thế nhưng khi nghĩ kỹ lại, với sức mạnh của Mạc Trì, có cần thiết phải lừa gạt hắn ta hay không?
“Nhưng... chuyện đó đã xảy ra từ hai năm trước rồi.”
“Thế thì ngươi phải tranh thủ đi.” Giọng điệu của Mạc Trì mang theo một chút khoái chí khi thấy người khác gặp nạn: “Nếu trong vòng ba năm ngươi không đến Long cung báo danh, ngươi sẽ bị cự long xem là phá vỡ giao ước. Đến lúc đó...”
Lời nói ngừng lại, tên béo gần như bật khóc, liên tục xác nhận xem điều này có thật không. Mạc Trì từ đầu đến cuối chỉ cười lạnh. Tên béo không màng đến bất cứ điều gì nữa, vội vã lao ra ngoài: “Tôi phải đến Long cung ngay bây giờ!”
Hồ Thất có một người bạn là cự long, Quy Ngọc Sơn ít nhiều cũng hiểu về văn hóa của tộc rồng, cậu tò mò hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe về tập tục này thế?”
“Chỉ là lừa hắn ta thôi.” Mạc Trì trả lời một cách nhẹ nhàng, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười chân thành: “Giờ thì chúng ta có thể yên tâm độc chiếm con giao long này rồi.”