Buổi sáng, tỉnh dậy trên chiếc giường lớn trong biệt thự.
Cố Mặc thoải mái vươn vai.
Rửa mặt xong đi ra khỏi phòng ngủ, cậu ta vừa hay gặp người giúp việc đang dọn dẹp, cậu ta nở nụ cười ngọt ngào: “Chào má Vương ạ.”
“Chào cậu chủ nhỏ.” Má Vương trìu mến nhìn cậu ta: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, mời cậu xuống ăn.”
Cố Mặc gật đầu: “Cảm ơn má Vương.”
Ánh mắt má Vương dõi theo Cố Mặc cho đến khi cậu ta vào phòng ăn, rồi mới khẽ thở dài: “Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, chẳng giống được kẻ sát nhân nuôi lớn chút nào...”
Bất chợt nghe thấy tiếng bước chân, bà vội im bặt.
Bà ấy nhanh chóng quay người, cúi đầu xuống: “Chào cậu Cả.”
“Ừ.” Cố Lạc Phỉ mặt lạnh tanh, khi đi ngang qua má Vương, giọng nói lạnh lẽo: “Để tôi nghe thấy bà nói xấu sau lưng Cố Mặc nữa thì tự đi lĩnh lương rồi cút.”
“Xin lỗi cậu Cả.” Má Vương run rẩy xin lỗi, cầm giẻ lau vội vàng chạy mất.
Những người làm việc ở nhà họ Cố đều biết cậu cả Cố Lạc Phỉ tính tình nóng nảy, thất thường, động một tí là đuổi việc.
Cậu hai Cố Mặc tính tình dịu dàng, hiền lành, luôn nở nụ cười với mọi người.
Ai cũng biết nên lấy lòng ai chứ?
Vì vậy, họ đều ra sức lấy lòng cậu Hai, mong rằng một ngày nào đó cậu ta làm chủ gia đình, lương sẽ được tăng lên một chút, có thêm cả nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật cùng bảo hiểm xã hội loại cao cấp... thì càng tốt!
Rõ ràng, dì đầu bếp cũng nghĩ vậy, dì bưng đĩa bánh tart trứng mới nướng đến, vừa đi vừa nói: “Cậu chủ nhỏ, cậu ăn thử xem, còn nóng hổi đây.”
Có lẽ vì quá muốn thể hiện, hoặc cũng có thể vì tuổi cao chân yếu, khay bánh bị nghiêng, chiếc bánh tart trứng trượt khỏi khay rơi xuống bên cạnh chân Cố Mặc, chiếc quần đùi Armani mới mặc của cậu ta suýt chút nữa bị dính dầu mỡ.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Dì đầu bếp hốt hoảng, vội vàng lấy khăn giấy lau sàn nhà: “Tôi không cố ý!”
Cố Mặc khẽ nhíu mày, thoáng vẻ khó chịu trên mặt rồi nhanh chóng biến mất: “Không sao đâu dì, đừng lo, cháu lên lầu thay quần áo khác.”
“Thật sự xin lỗi cậu chủ nhỏ.” Dì đầu bếp vô cùng cảm kích vì cậu ta không trách phạt.
Dù sao quần áo của nhà giàu cũng rất đắt tiền, mặc dù không bị dính bẩn nhưng nếu bắt bà đền, bà cũng không có khả năng đền nổi!
Cố Mặc mỉm cười rời khỏi chỗ ngồi, vừa ra khỏi phòng ăn thì gặp Cố Lạc Phỉ cũng đến ăn sáng.
“Em đi đâu đấy? Ăn xong rồi à? Ăn nhanh quá không tốt cho tiêu hóa.” Cố Lạc Phỉ mặt lạnh tanh nhưng giọng nói lại đầy quan tâm.
“Em chưa ăn, em lên thay quần áo rẻ tiền hơn.” Cố Mặc vẻ mặt áy náy, chỉ vào chiếc quần: “Dì đầu bếp lớn tuổi rồi, suýt chút nữa làm bẩn quần em, anh đừng trách dì ấy, dì ấy không cố ý, chỉ là có lẽ không còn phù hợp để làm việc nữa...”
“Em quá tốt bụng rồi.” Cố Lạc Phỉ gật đầu: “Em lên đi, chuyện còn lại để anh xử lý.”
Cố Mặc vừa bước lên cầu thang, lập tức nghe thấy tiếng van xin thảm thiết phía sau.
“Cậu Cả, xin đừng đuổi việc tôi.”
“Nhà tôi còn có một đứa con trai bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên phải nuôi.”
“Đây là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình tôi, nếu mất việc, chúng tôi sẽ không sống nổi!”
“Cậu Cả...”