Sau khi Giang Kỳ nhanh chóng rời khỏi phòng, xung quanh chìm vào im lặng.
Những kẻ ăn chơi trác táng đứng cạnh ghế sô pha, ai nấy đều im thin thít, không ai dám thở mạnh.
Nhà họ Lệ đứng đầu trong bốn gia tộc lớn ở kinh giới, là tài phiệt trong số các tài phiệt, một dự án bất kỳ cũng có thể ảnh hưởng đến vận mệnh kinh tế quốc gia.
Người thừa kế được chỉ định trước, Lệ Trần Lan, càng nổi tiếng hơn, tuy vẫn đang là sinh viên trường đại học A nhưng đã tham gia nhiều vụ sáp nhập quan trọng, điều đáng kinh ngạc hơn là năm ngoái, anh đã lợi dụng kỳ nghỉ hè, thao túng giá cổ phiếu ở Phố Wall nổi tiếng ở nước ngoài để bán khống, khiến công ty đối thủ phá sản...
Triệu Tư Duệ không mang họ Lệ, nhưng thân phận con riêng đã lan truyền khắp giới.
Cậu ta mượn danh câu Hai nhà họ Lệ, ăn chơi trác táng bên ngoài, làm đủ trò của một công tử bột, trông vừa vô dụng vừa bất tài.
Những cậu ấm cô chiêu ăn chơi lêu lổng kia không tiếp cận được Lệ Trần Lan, lập tức chuyển hướng sang Triệu Tư Duệ, nghĩ rằng nhỡ đâu một ngày nào đó cậu ta gặp may, được nhận tổ quy tông đổi họ, biết đâu còn có thể lôi kéo được chút quan hệ.
Nhưng hôm nay ồn ào thế này, ai còn dám nghĩ thế nữa, ai cũng chỉ muốn chạy trốn cho nhanh.
Dù sao, nếu Lệ Trần Lan nổi giận thì năm nay nhà bọn họ đừng hòng làm ăn với nhà họ Lệ nữa.
“Chuyện đó, anh Lan, em đột nhiên nhớ ra nhà có chút việc, em đi trước nhé.”
“Em cũng vậy!”
“Chờ chút, em cũng...”
Trong nháy mắt, trong phòng chỉ còn lại hai anh em cùng cha khác mẹ.
Lệ Trần Lan ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt khó đoán.
“Anh, em...” Triệu Tư Duệ thăm dò.
Lệ Trần Lan đột nhiên ngẩng đầu lên cắt ngang: “Cậu trai vừa rồi là gia sư của em à?”
Nghe thấy câu hỏi này, Triệu Tư Duệ bỗng nhớ đến giọng nói mắng chửi người vừa rồi, trong lòng không hiểu sao run lên, giọng nói trầm xuống: “Vâng.”
“Tên là gì?”
“Giang Kỳ.”
“Giang Kỳ?” Lệ Trần Lan lẩm bẩm hai chữ này, miệng bỗng nhếch lên: “Quả thực rất kỳ lạ.”
*
Bệnh viện tư nhân.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.
Thẩm Đình mơ màng tỉnh lại, đầu óc vừa tỉnh táo, liền bật dậy: “Giang Kỳ, mày muốn chết à!”
Cậu ta cử động mạnh quá, kéo đến vết thương ở cổ tay, cậu ta lại nhăn mặt: “Hự!”
“A Đình, sao con lại nổi nóng nữa rồi! Máu vừa mới ngừng đấy!” Nữ chính đáng thương nước mắt lưng tròng chạy đến, định an ủi đứa con trai nóng nảy.
Thẩm Đình nhìn rõ tình hình xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Con đang ở bệnh viện à?”
“Con mất máu quá nhiều, hôn mê ba ngày rồi.” Giọng Lý Như Phỉ vừa dịu dàng vừa đau khổ: “Vết thương cũng vừa mới lành, bác sĩ bảo con phải nghỉ ngơi cho tốt, thầy Tiểu Kỳ là người tốt, con đừng có quá gay gắt với cậu ấy.”
Lửa giận của Thẩm Đình lại bùng lên: “Cậu ta là người tốt?!”
Cậu ta chỉ muốn con chết thôi!
Mẹ kiếp, trước kia giả vờ thâm tình nịnh bợ, con ngu thật mới tin!
“Haiz.” Lý Như Phỉ thở dài: “Nếu con thực sự không thích thầy Tiểu Kỳ, vậy mẹ sẽ đổi cho con...”
“Tuyệt đối đừng đổi.” Thẩm Đình vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Gia sư của con chỉ có thể là Giang Kỳ!”
Con muốn xem cậu ta có thể giả bộ đến bao giờ!