Đàm Đạo Nhất ngà ngà chếnh choáng, má ửng hồng nhạt, cũng biếng nhác hơn, tựa lên người tì nữ, mặc cho đôi bàn tay mềm mại dùng khăn ướt lau mặt cho chàng, cởi giày cho chàng. Kéo đai lưng ra, chàng lăn kềnh xuống giường.
Chúng tì nữ thấy tiểu lang quân ngây thơ đáng yêu thì đều che miệng cười, một cô bạo gan tiến tới, nới lỏng cổ áo nhăn nhíu cho chàng, ghé sát vào tai Đàn Đạo Nhất dịu dàng thì thầm: “Người lang quân nóng quá, nô múc nước lau cho lang quân nhé?”
Đàn Đạo Nhất uể oải nhấc mí mắt, không nói gì. Tì nữ xách váy, gót sen nhẹ nhàng ra cửa múc nước. A Na Côi thấy trước giường chàng không còn ai nữa, vội đi tới, cúi người dò xét.
Đàn Đạo Nhất nhắm mắt im lặng, l*иg ngực để phanh thoáng chập chùng.
A Na Côi tưởng rằng chàng đã ngủ, đẩy nhẹ vai chàng, gọi: “Này, dậy đi.”
Đàn Đạo Nhất khẽ nhướng mày, không nhịn được mở mắt, trông thấy một gương mặt trắng ngần, lông mày cong cong, khóe miệng nhoen nhoẻn, trong mắt như đọng ánh sao rơi, vừa sáng vừa long lanh. Nhất thời chàng không nhớ ra nổi đây là ai, chỉ cho là một tì nữ xinh đẹp nhà mới mua về, bèn cười với A Na Côi, thuận thế giữ tay nàng trước ngực, khẽ than: “Tay cô lạnh quá… Đừng cử động.”
Ngực chàng quả thực bỏng rẫy, A Na Côi chớp mắt, chưa nghĩ đến chuyện rút tay về, chỉ mải hỏi vội: “Anh có gặp được điện hạ không?”
Đàn Đạo Nhất nhíu mày, trầm mặc chốc lát rồi chợt phản ứng lại, ném tay nàng ra, ngồi dậy. Bình phong ngọc thạch lạnh lẽo chống sau lưng, đầu óc chàng dần tỉnh táo, gật đầu nói: “Ta đã gặp điện hạ.”
Mắt A Na Côi bừng sáng, liên thanh hỏi: “Điện hạ có hỏi tôi không? Bao giờ ngài đến đây? Bao giờ anh ra ngoài tiếp?”
Đàn Đạo Nhất hơi nhức đầu, đỡ lấy cái đầu ong ong, chàng nói: “Ngươi nhỏ giọng lại đi, ồn quá.”
Hai người đang nói chuyện thì tì nữ múc nước trở lại, váy áo xoay tròn tới trước giường Đàn Đạo Nhất. Thấy cổ áo Đàn Đạo Nhất mở rộng để lộ da dẻ trắng trẻo, tì nữ thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu nói: “Lang quân, nô đến lau người cho ngài.”
Đàn Đạo Nhất như hoàn toàn không nhớ mới rồi mình vừa cợt nhả với tì nữ, chỉnh lại cổ áo, chàng quát tì nữ: “Ai cho ngươi tới? Ra ngoài!”
Tì nữ thấy chàng lạnh nhạt, so với dáng vẻ dịu dàng triền miên ban nãy như hai người khác nhau, thì cũng sững sờ, xấu hổ đáp dạ, vội lui xuống.
A Na Côi sợ Đàn Đạo Nhất quát lan sang mình, không dám quấy chàng, đôi môi đỏ mọng mở ra đóng vào, nói bằng khẩu hình: “Điện hạ.”
“Điện hạ không có thời gian tới thăm ngươi. Ngài ấy bị bệ hạ khiển trách, đang sám hối trong cung.”
Hai mắt A Na Côi tối xuống, nàng phồng má, vì thất vọng mà hồi lâu không lên tiếng.
Đàn Đạo Nhất liếc nàng, còn vài lời chàng chưa nói với nàng, song cơn say lại dậy lên, đầu đau nhức nhối, không muốn nghe A Na Côi ồn ào một chút nào nữa. Chàng nhắm mắt, nghiêng đầu về phía bình phong, nói: “Ta muốn ngủ.”
A Na Côi nhìn chằm chằm chậu nước lạnh tì nữ mới mang vào, rất muốn giội nó xuống đầu chàng cho hả dạ, nhưng nàng nhịn xuống, thừa lúc Đàn Đạo Nhất không nhìn thấy, trề môi làm biểu cảm nguýt, xoay người bỏ đi.
“Ngươi cũng đừng nửa đêm canh ba xông vào phòng ta nữa.” Đàn Đạo Nhất bỗng nhắc nhở nàng, “Nguyên Dực là hoàng tử, ngươi muốn theo ngài ấy thì phải biết nam nữ đại phòng.”
A Na Côi nguýt chàng liên tiếp trong lòng.
Nguyên Dực sám hối trong cung nửa tháng thì biết hoàng đế đã đồng ý hôn sự giữa thái tử Nguyên Tu và công chúa Nhu Nhiên.
Với thế lực của Nhu Nhiên, cho công chúa khả hãn sủng ái làm lương đệ của thái tử thì có hơi thiệt thòi, cũng bởi vậy mà tình cảnh của thái tử phi Vương thị trở nên hết sức khó xử. May mà Vương thị rất thông suốt, không chỉ ra sức khuyên thái tử nạp công chúa Nhu Nhiên mà chiếu lệnh của hoàng đế vừa hạ xuống, đã chủ động dời vào chùa tĩnh dưỡng.