Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 11

Đàn Đạo Nhất liếc nàng, “Ngươi biết chữ?”

A Na Côi kiêu ngạo ngẩng mặt lên, “Đương nhiên.”

Đàn Đạo Nhất vung bút viết hai chữ Nhu Nhu, “Đây là chữ gì?”

Trong mắt A Na Côi, hai chữ kia y như hai đống bùi nhùi màu đen. Môi nàng mấp máy.

Đàn Đạo Nhất đưa tờ giấy cho nàng, mặt không biến sắc: “Đây là tên của ngươi, dán lên tường phòng mà phỏng theo tập viết cho tử tế, đợi điện hạ tới, ngươi có thể viết cho ngài ấy xem.”

Sáng sớm, Đàn Đạo Nhất bước ra ngưỡng cửa, khi ấy sương mù chưa tan, vầng hồng chói sáng, sương sớm hãy còn lăn trên lá trúc xanh. Trong sân tĩnh lặng, chỉ có A Na Côi ngồi trên lan can dưới hiên, hai bàn chân đung đưa. Nghe thấy tiếng động, nàng vội nhảy xuống lan can, chạy ào tới trước mặt Đàn Đạo Nhất, cười xán lạn, “Chúng ta ra ngoài à?”

Đàn Đạo Nhất lắc đầu, không nhìn gương mặt ỉu xìu của A Na Côi. Chàng mặc áo bào mềm rộng rãi, lười nhác ngồi lên lan can, tựa lưng vào cột trụ hành lang, cầm một quyển cầm phổ xem.

Chàng ngồi bất động suốt một buổi sáng, cũng chẳng nói năng gì.

Thoạt đầu A Na Côi ngoẹo đầu xem mà thấy lạ, về sau hai mắt dại ra, ccaafn cổ mỏi nhừ, nàng ủ ê trở về phòng xép ngủ vùi một giấc, đến khi mặt trời ngả về tây, đi ra xem, Đàn Đạo Nhất vẫn giữ tư thế cũ, không một biến hóa.

Khoảnh sân lớn như vậy, bao nhiêu là nô bộc mà chắc hẳn đều biết chàng thích yên tĩnh, không một ai ló mặt ra ngoài.

Giọng A Na Côi lại lanh lảnh vang lên bên tai, phá tan tĩnh lặng, “Anh ngồi ngủ đấy à?”

Đàn Đạo Nhất không vui liếc xéo nàng một cái. Chàng lười biếng vươn vai, bỏ cầm phổ xuống, vào phòng xách một vò ném thẻ men xanh hai tai và một bó mũi tên bằng trúc ra, đi ra xa mấy bước, lần lượt ném mũi tên vào vò, cú cuối cùng ném ba mũi đều trúng, chàng khẽ nhoẻn cười, dáng vẻ rất tự đắc.

A Na Côi nhìn chàng nhặt mũi tên lên rồi lại đi ra xa mấy bước, không chịu nổi tịch mịch, u oán nói: “Ngoại trừ ném tên vào vò ra, anh không còn biết làm gì khác à?”

Mũi tên thứ nhất của Đàn Đạo Nhất không nghiêng không lệch xuyên qua tai vò, chàng cau mày, ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Hừm, âm dương sấm vĩ1, chiêm bốc bói toán, cầm kì thi từ, cưỡi ngựa bắn cung… ta đều biết. Làm sao?”

1 Một dạng chiêm tinh dự đoán tương lai.

Những gì chàng liệt kê, có đến quá nửa A Na Côi nghe không hiểu, cũng chẳng tin cho lắm, nàng vờ vĩnh khen một câu: “Lợi hại thế mà sao triều đình không tuyển anh làm quan?”

Đàn Đạo Nhất trả lời rất tự nhiên: “Nhà ta không lo củi gạo, không cần làm quan.”

A Na Côi phấn khích, “Anh biết cưỡi ngựa bắn cung thì chúng ta ra ngoài đi dạo một chuyến đi, biết đâu gặp được điện hạ.”

Đàn Đạo Nhất không có hứng thú, “Không muốn đi.”

A Na Côi bực bội, đứng dậy, ra sức phủi quần áo, ngó trái ngó phải, “Sao không có ai ra ngoài nói gì vậy? Anh không có huynh đệ tỷ muội à?”

“Không có.” Đàn Đạo Nhất bình thản đáp, “Từ nhỏ ta đã như vậy, quen rồi.” Đoạn, chàng ôm vò ném thẻ lên, quay trở về phòng.

A Na Côi trừng bóng lưng chàng, cuối cùng giậm chân, chạy về phòng xép.

Mấy ngày sau đó, Đàn Đạo Nhất đều chẳng thèm nhìn nàng, Nguyên Dực cũng không thấy bóng dáng đâu, thoạt đầu A Na Côi rất tức giận, sau đó chuyển sang bất đắc dĩ, cuối cùng bình tâm nghĩ: Bây giờ mình đã ở Nam Tề rồi, không phải Nhu Nhiên, nếu còn giống mụ man di, điện hạ sẽ không ưa mình.

Nàng một lòng một dạ suy nghĩ làm thế nào để Nguyên Dực đến nhà họ Đàn, không chăm chăm canh chừng Đàn Đạo Nhất nữa, vừa vặn bị Đàn Đạo Nhất bắt lấy cơ hội này, lặng lẽ chuồn khỏi Đàn gia, cưỡi ngựa đi chơi với bạn. A Na Côi biết được muộn màng, đến đêm nghe thấy chúng tì nữ trong sân cười nói, miệng gọi “lang quân”, nàng mới phát hiện Đàn Đạo Nhất giấu mình ra ngoài chơi. Nàng hối hận khôn nguôi, vội vàng xỏ giày chạy tới phòng Đàn Đạo Nhất.