Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng

Chương 34

An Mỹ Vân khẽ run, mặt tái nhợt: "Là lỗi của em, chị Tri Hạ đừng so đo với em. Em thực sự không biết, em chỉ lỡ..."

An Kính Chi cảm nhận được mâu thuẫn giữa hai cô gái. Biết rằng nếu tiếp tục sẽ không giải quyết được gì, ông nhanh chóng can thiệp: "Tri Hạ, ba đã nhắc nhở Mỹ Vân rồi, chuyện này dừng lại ở đây được không?"

Rồi ông quay sang Chu Nam: "Tri Hạ vừa trở về, thân thể nó yếu đuối. Ngoài xe đạp có gà vịt và hai con cá do Kiến Nghiệp bắt được, em xem sắp xếp chuẩn bị bữa ăn cho con bé. Còn nơi ở của Tri Hạ thì thế nào?"

"Em đã sắp xếp xong rồi." Chu Nam đáp, ánh mắt nhìn An Kính Chi như hiểu ý, rồi tiếp lời: "Tri Hạ sẽ ở phòng của lão tứ, còn lão tứ sẽ ở tạm phòng của lão tam vài ngày. Sau đó, khi có thời gian, chúng ta sẽ sửa lại căn phòng sáng sủa hơn cho lão tứ."

"Vậy ổn rồi. Em dẫn Tri Hạ vào phòng nghỉ ngơi. Con bé đã đi đường xa, mệt mỏi rồi." An Kính Chi nói.

Chu Nam gật đầu và kéo tay An Tri Hạ đi vào phòng. Khi chạm vào tay con gái, bà cảm thấy đau lòng vô cùng. Tay An Tri Hạ thô ráp đến nỗi bà cũng không thể tin rằng đó là bàn tay của một cô gái chỉ mới 18 tuổi.

Chu Nam dẫn An Tri Hạ vào căn phòng của An Tri Ngang. Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, giường chiếu thơm mùi nắng.

"Con à, mấy năm nay con đã chịu khổ quá nhiều rồi. Căn phòng này trước đây là của lão tứ, con cứ ở đây tạm. Có gì không thoải mái hay cần gì cứ nói với mẹ. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi mua thêm quần áo và đồ dùng."

Chu Nam nói, trong lòng bà đã không còn nghi ngờ gì nữa. Khuôn mặt An Tri Hạ quá giống bà khiến mọi nghi ngờ biến mất.

An Tri Hạ cảm ơn mẹ, gật đầu nhẹ. Chu Nam có nhiều điều muốn nói nhưng thấy con gái có vẻ mệt mỏi, bà sợ nói quá nhiều sẽ khiến con không thoải mái nên chỉ dặn vài câu rồi rời khỏi phòng.

Quay lại phòng khách, Chu Nam thở dài mệt mỏi. An Mỹ Vân vẫn đứng đó chờ đợi.

"Mẹ, con biết hôm nay con lại làm chị Tri Hạ không vui nhưng con thực sự không cố ý. Mẹ nuôi con từ bé, chẳng lẽ mẹ không hiểu con sao?" An Mỹ Vân cố gắng giải thích.

"Mỹ Vân à, chị con không trách con đâu. Quá khứ đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa." Chu Nam mệt mỏi nói, tâm trạng nặng nề khi nhìn thấy cảnh trái ngược giữa hai đứa con gái: An Tri Hạ gầy gò, khốn khổ và An Mỹ Vân kiều diễm, được chăm bẵm suốt 18 năm.

"Mẹ, chẳng phải chúng ta đã thống nhất là sẽ để con và chị Tri Hạ ở chung một phòng sao? Như vậy con có thể giúp chị ấy hòa nhập và nhanh chóng tiếp nhận mọi thứ mà..."

“Mỹ Vân, con cũng thấy rồi đấy, chị con đã phải chịu nhiều đau khổ. Bây giờ, không chỉ con mà cả gia đình mình cũng không còn được con bé yêu quý. Như con đã nói mẹ đã nuôi con suốt 18 năm nên trước mắt hãy nhường nhịn Tri Hạ một chút. Chúng ta cứ chờ đến khi con bé chấp nhận gia đình mình rồi hãy tính tiếp.”