“Dễ nghe, dễ nghe.” Chu Nam nhanh chóng lau mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Con bé định tặng lại sợi dây chuyền đó cho Tri Hạ, xem như cùng Cao Nhị muội bồi tội. Nhưng mẹ cảm thấy không phù hợp, hơn nữa nhà chúng ta với nhà họ Cao có mối thù sâu đậm. Cho dù đứa trẻ kia không có lỗi nhưng mẹ cũng không thể không có khúc mắc với con cái nhà họ.”
Chu Nam nhắc đến Cao Nhị muội nhưng An Mỹ Vân thì lại tái mặt. Nếu bà không thể tha thứ cho con cái nhà họ Cao, vậy còn cô ta thì sao? Cô ta cũng là con gái nhà họ Cao mà!
Kiếp trước, cô ta từng rơi vào hoàn cảnh thê thảm, cả nhà đều làm ngơ với cô ta và mọi người luôn nói rằng cô ta đáng chịu những gì mình nhận được.
Hóa ra, ngay từ khi con gái ruột của họ trở về, cô ta, đứa con nuôi, đã trở thành người thừa.
Những lời an ủi cô ta rằng không có gì thay đổi chỉ là dối trá.
An Mỹ Vân đắm chìm trong dòng suy nghĩ khó thoát ra.
Đến khi An Kính Chi gọi tên cô ta: “Mỹ Vân, mẹ con đang hỏi kìa.”
Cô ta giật mình tỉnh lại và nhận ra mọi người đang nhìn mình chằm chằm.
An Mỹ Vân cảm thấy căng thẳng, lập tức ngẩng đầu rồi nhanh chóng giải thích: “Có lẽ lúc nãy con hơi mệt, đầu óc choáng váng nên không nghe rõ. Mẹ, xin lỗi, mẹ nói gì vậy?”
“Mẹ hỏi con buổi sáng không phải con đã nói rằng mặt dây chuyền Cao Nhị muội tặng cho con không thích hợp để đeo, con cũng không nên giữ nó lại. Mẹ dặn con từ nay không nên dính dáng gì đến nhà họ Cao nữa, con còn nhớ không?” Chu Nam có chút bực bội nhưng nhìn An Mỹ Vân khóc lóc, bà vẫn thấy đau lòng. Dù sao cũng đã nuôi dưỡng cô suốt nhiều năm.
An Mỹ Vân đã chuẩn bị sẵn lý do cho mọi tình huống. Cô ta cúi đầu, giọng điệu mềm mỏng: "Thực sự xin lỗi. Mẹ, con đã nghĩ đến việc tặng một món quà khác, nhưng không tìm được món nào phù hợp. Con nghĩ chị Tiểu Thảo có lẽ sẽ không để tâm nhưng con đã tự mình phán đoán sai. Thật sự xin lỗi chị."
Thực tế, An Mỹ Vân đã cố tình nhắc đến Cao Nhị muội, biết rằng Chu Nam chắc chắn sẽ không đồng ý để cô ta tặng món trang sức này. Cô ta hiểu rõ giá trị của mặt dây chuyền và cố ý đeo nó để kí©ɧ ŧɧí©ɧ An Tri Hạ. Cô ta không ngờ rằng An Tri Hạ, người mà kiếp trước thậm chí không dám chống cự, giờ đây lại mạnh mẽ như vậy, ra tay ngay khi vừa gặp mặt.
"Cô có điếc không? Anh tư đã nói tôi tên là An Tri Hạ, sao cô vẫn gọi là Tiểu Thảo? Cô cố tình nhắc nhở tôi về quá khứ hay muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi?" An Tri Hạ đã theo dõi An Mỹ Vân suốt nhiều năm ở kiếp trước, hiểu rõ con người cô ta. Bên ngoài thì có vẻ ôn nhu vô hại nhưng thật ra là một đóa "hắc tâm liên".
"Còn nữa, tôi không tin rằng Cao Nhị muội tặng cho cô mặt dây chuyền mà không nói đây vốn dĩ là của tôi. Với tính tham lam của Cao Nhị muội, nó cam tâm tặng món đồ này, chắc hẳn đã nhận được lợi ích từ cô phải không?" An Tri Hạ nghi ngờ.