“Thí sinh Quý Yến, xin hỏi em có bằng chứng nào để đưa ra lời khẳng định này không?”
Các giám khảo thảo luận một chút và quyết định cần phải làm rõ sự việc.
“Đừng sợ, cứ nói thẳng ra.” Cẩm Thần xoa nhẹ bờ vai Quý Yến, tiếp thêm sự khích lệ cho cậu.
Quý Yến hít sâu một hơi, rồi nói: “Vì… người phụ nữ trong bức tranh, chính là mẹ tôi.”
Quý Vũ trong lòng chấn động, suýt chút nữa không giữ được biểu cảm trên mặt.
Sao có thể chứ!
Trong nhà họ Quý có biết bao người hầu, ai nấy đều bảo chưa từng thấy người phụ nữ trong bức tranh cơ mà!
Các giám khảo cũng không ngờ đến câu trả lời này, một người trong số họ biểu cảm vừa ngờ vực vừa kỳ quặc, quay sang nhìn Quý Vũ.
“Trong phần giới thiệu tham gia cuộc thi, em nói người phụ nữ trong tranh là hình tượng thánh mẫu mà em tưởng tượng đúng không? Vậy trước sự nghi ngờ của thí sinh Quý Yến, em có điều gì muốn nói không?”
Quý Vũ cố gắng giữ bình tĩnh, nhất quyết không thừa nhận: “Tôi… tôi không biết Quý Yến đang nói gì. Bức tranh này là tâm huyết của tôi, cô ấy là thiên thần trong trí tưởng tượng của tôi, là hình tượng đẹp đẽ mà tôi đã vẽ từng nét một. Tôi không cho phép anh ấy vu khống tôi như vậy!”
Đồng thời, Quý Vũ liếc mắt ra hiệu cho vị giám khảo mà mình đã mua chuộc ở hậu trường, ngầm nhắc ông hỗ trợ.
Vị giám khảo nhận ra tín hiệu, lòng nặng trĩu, biết rằng có lẽ chuyện này là thật. Nhưng ông đã nhận tiền, không thể không giúp.
“Theo như lời thí sinh Quý Yến, bức tranh này là của em. Nhưng nếu đã cùng thi đấu, sao em lại không thể vượt qua được bức tranh của mình hai năm trước?”
Sắc mặt của Quý Yến thay đổi.
Vì trong hai năm qua, mỗi khi cậu cầm cọ lên, đều bị Quý Vũ phá đám. Lúc thì xé toạc vải vẽ, lúc thì lật tung cả hộp màu… Chỉ đến khi chuyển đến nhà họ Cẩm, cậu mới có thể cầm bút trở lại.
Cẩm Thần nhận ra vẻ đau buồn của cậu thiếu niên, lạnh lùng liếc nhìn vị giám khảo.
“Ông dám chắc rằng mỗi bức tranh ông vẽ đều sẽ đẹp hơn bức trước không?”
【Ký chủ! Hình đã được gửi vào album trên điện thoại của ngài rồi!】
Không đợi vị giám khảo đáp lời, Cẩm Thần lấy điện thoại ra, mở bức ảnh của mẹ Quý Yến và giơ lên trước mặt người dẫn chương trình.
“Chứng cứ này đã đủ chưa?”
Người dẫn chương trình ngạc nhiên nhận lấy chiếc điện thoại, so sánh người phụ nữ trong tác phẩm của Quý Vũ trên màn hình lớn với hình trong ảnh.
“Cái này…”
Anh ta nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Quý Vũ, rồi đưa điện thoại cho các giám khảo để họ đánh giá.
Nữ giám khảo là người đầu tiên nhận lấy và khi nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt của bà lập tức sầm xuống.
“Thí sinh Quý Vũ, cậu còn gì để nói không?”
Giọng bà sắc bén, ánh mắt soi mói.
“Nếu tôi không nhầm, bức tranh của cậu chỉ là lấy khung lớn từ tác phẩm của thí sinh Quý Yến rồi chỉnh sửa lại. Nhưng dù chỉnh sửa thế nào, thần thái của một người vẫn không thể thay đổi.”
Trong lòng Quý Vũ đã rối bời, thậm chí cậu ta còn bắt đầu nghi ngờ bức tranh trong phòng là do Quý Yến cố ý đặt ở đó!
Nếu không thì làm sao họ lại có ảnh chứng cứ đúng lúc như này!
Họ chỉ muốn làm cậu ta bẽ mặt!
Nghe tiếng xì xào chửi rủa từ dưới khán đài, Quý Vũ cúi đầu trong nhục nhã, lòng dâng lên sự oán hận dữ dội.
Cuối cùng, danh hiệu quán quân của cậu ta bị tước bỏ, thậm chí cậu ta còn bị học sinh của học viện mỹ thuật và các thí sinh khác cùng ký tên phản đối, không cho phép cậu ta tham gia bất kỳ cuộc thi vẽ nào trong vòng mười năm tới.
Con đường nghệ thuật của cậu ta xem như đã tự tay hủy hoại.
Quý Yến trở thành quán quân một cách xứng đáng, nhưng cậu đã nhường lại cơ hội học tập cùng giáo sư cho người đứng thứ hai, cậu tham gia cuộc thi này chỉ để hoàn thành kỳ vọng của mẹ.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, thưởng 200 điểm.]
Cẩm Thần gần như phải ôm Quý Yến xuống sân khấu.
Khi rời khỏi hội trường, hắn mới nhận ra đôi chân của chàng trai đã mềm nhũn không thể bước đi, khi lại gần còn cảm nhận được nhịp tim dồn dập.
“Yến bảo bối, thả lỏng chút nào.”
Hắn dịu dàng an ủi, ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng vỗ về.
“Cẩm Thần, bức ảnh đó… sao có thể có?”
Quý Yến nhìn bức ảnh trên điện thoại, nước mắt không báo trước mà rơi xuống. Từ sau khi mẹ qua đời, Quý Vĩ Học gần như đã vứt hết mọi thứ của bà ấy, đến cả một tấm di ảnh cũng không còn. Mỗi lần nhớ mẹ, cậu lại đến nghĩa trang trống trải, ngồi cả đêm vì chỉ có ở đó cậu mới được nhìn thấy ảnh mẹ.
“Anh đã nhờ người tìm lại các tài khoản mạng xã hội trước đây của mẹ em.” Cẩm Thần không giấu giếm, sợ cậu sẽ hiểu lầm.
“Yến bảo bối sẽ trách anh sao?”
Quý Yến ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ửng đỏ lắc đầu, đôi mắt ánh lên sự lệ thuộc và vui mừng.
“Không trách Cẩm Thần đâu.”
Nếu không có Cẩm Thần, hôm nay một mình cậu không biết sẽ làm loạn ra sao nữa.
Khi về đến nhà, cả hai vừa bước vào sảnh thì đã thấy chú Lưu dẫn tất cả người làm đứng chờ ở đó.
Một số người làm mang nét mặt hoang mang, có người lại lộ rõ vẻ bất an dường như đã biết trước điều gì đó sắp xảy ra.
Cẩm Thần mặt mày lạnh nhạt kéo Quý Yến ngồi xuống, phong thái ung dung nhưng toát ra sự cao quý.
Chàng trai không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của hắn nên ngoan ngoãn tựa vào hắn mà không hỏi gì thêm.
Giờ đây cậu đã có thể giữ bình tĩnh trong những tình huống đông người, nên Cẩm Thần không bảo cậu quay về phòng.
“Các người nói đi, ai là người của Cẩm Thiên Hoa?”
Chú Lưu đặt thiết bị định vị lên bàn, nhìn chằm chằm vào những người giúp việc với ánh mắt giận dữ.
“Hiện giờ nhà họ Cẩm do ai làm chủ, các người không biết? Nhận lương của ông chủ mà lại đi làm việc cho người khác, các người mất trí rồi à!”
Quý Yến tò mò cầm thiết bị định vị lên, nghiên cứu kỹ trên đầu ngón tay. Sau đó, cậu ngước lên nhìn những người giúp việc, trong mắt thoáng qua vẻ u ám.
Cẩm Thần đợi vài giây thấy không ai nhận tội thì thản nhiên ngồi thẳng, ánh mắt lạnh lùng.
“Nếu không thừa nhận mà để tôi bắt được thì không chỉ đơn giản là sa thải đâu.”
Hắn ngừng một lát, trong sự yên lặng ánh mắt chuyển sang nhóm bảo vệ cúi đầu đứng ở một góc. Dường như cảm nhận được ánh mắt áp lực của hắn, Lưu Cường - một bảo vệ cuối cùng cũng cầu xin tha thứ.
“Thưa ngài, tôi sai rồi! Chỉ là tôi nhất thời quẫn trí!”