Cảm giác được một trận áp bách mạnh mẽ trong lời nói của hắn.
Làm Ngu Thời ngẩn người.
Ngay sau đó, y trực tiếp cười phá lên.
Còn nói mình không phải Tư Úc.
Sao hắn không biết xấu hổ mà dám nói ra loại lời nói này?
Rõ ràng ngay cả du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ này cũng giống trước kia như đúc.
Đúng là tên đàn ông thích ghen tuông.
Trừ hắn ra, nào dễ dàng tìm được người thứ hai như vậy đâu.
Không biết Ngu Thời đang cười cái gì.
Tư Úc càng nghĩ càng cảm thấy giận.
Hắn còn đang không ngừng dò hỏi nguyên nhân của cái nhắc nhở về độ hảo cảm kia, chỉ là đến cuối cùng Ngu Thời vẫn không trả lời, ngược lại lần nữa sáp qua, hôn lên môi Tư Úc.
Tất cả những lời muốn nói đều chảy ngược về trong miệng.
Trong lúc nhất thời Tư Úc cũng quên tiếp tục truy cứu.
Chỉ là theo bản năng đáp lại nụ hôn của Ngu Thời, thời điểm hôn đến cảm xúc chính y có chút mê ly, rốt cuộc Ngu Thời cũng chủ động lui về phía sau một chút, lúc này đây mới kết thúc nụ hôn triền miên lâu dài này.
“Đừng luôn để ý nhiều như vậy, nó chỉ là một người bạn đã giúp đỡ em mà thôi. Là tế phẩm trước đây được hiến cho anh, hiện tại dâng ở dưới chân núi chờ, không dám lên đây.”
Ngu Thời dựa vào lòng Tư Úc, câu trả lời dứt khoát nhanh nhẹn. Y nói: “Tư Úc, anh không cần phải ghen với bất luận kẻ nào khác. Em nói anh là của em, nhưng đồng thời em cũng là của anh. Chỉ là người của một mình anh, em có thể bảo đảm.”
Bọn họ vĩnh viễn hướng về nhau.
Cũng mãi mãi là duy nhất của nhau.
Tuy rằng dáng vẻ lúc Tư Úc ghen khiến người ta yêu thích, nhưng theo Ngu Thời thấy, loại hành vi này thật sự không cần thiết.
Tựa hồ đã lý giải được ý y muốn biểu đạt, Tư Úc im lặng thật lâu, cuối cùng mới từ bỏ những chuyện rối rắm vừa nãy.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ngu Thời.
Giống như trong dự đoán.
Xúc cảm mềm mại ấm áp, chạm vào đặc biệt thoải mái.
“Kẻ lừa đảo.”
Tư Úc lẩm bẩm nói.
Ngu Thời trừng mắt nhìn đôi mắt đối phương, bất mãn hỏi hắn: “Em là kẻ lừa đảo khi nào chứ?”
“Chiều nay, trong thôn em lừa bao nhiêu là người?” Giọng điệu Tư Úc nhàn nhạt nhả ra một câu.
Ngu Thời lập tức kinh ngạc: “Cái này mà anh cũng biết?”
“Chuyện xảy ra trong thôn này, không có chuyện gì anh không biết.”
Tư Úc đáp lại Ngu Thời.
Lúc này Ngu Thời mới hậu tri hậu giác ý thức được rằng, căn cứ nhắc nhở của trò chơi, vị Quỷ Hồ trước mặt y này, tựa hồ mới là BOSS tồn tại lớn nhất trò chơi này?
Ông xã của y thì ra lại mạnh tới vậy sao?
Xong rồi.
Càng làm cho người ta hưng phấn hơn rồi đấy!?
Trong ánh mắt Ngu Thời cơ hồ toát ra ánh lửa, Tư Úc lại nhíu mày, không để ý ánh mắt Ngu Thời, mà nghiêm túc giáo dục y, nói:
“Ở trong cái thôn này đừng nói dối, bởi vì anh đã hạ lời nguyền rủa lên thôn này. Người nói dối, miệng sẽ nứt ra, số lần nói dối càng nhiều, miệng sẽ càng nứt toạt ra càng lớn.”
“Cho nên, em nhìn những tế phẩm đó đi, các cô ấy cũng không phải bị anh cắt miệng. Là chính bọn họ muốn chạy trốn, thời điểm lừa gạt người khác, miệng sẽ chậm rãi nứt toát ra. Tới cuối cùng, những người đó vì phòng ngừa các cô ấy kêu la thảm thiết, liền cắt đứt đầu lưỡi bọn họ.”
“Còn vấn đề gãy tay gãy chân, tất cả đều là thôn dân làm. Mỗi một thôn dân đều có tham dự, như vậy đến cuối cùng thời điểm các cô ấy tử vong, có thể nói là mọi người cùng phạm tội, cũng không phải chỉ có một người sai.”
“Vì đem các cô ấy cầm tù ở miếu nhỏ của anh, nói là vì anh mà hiến tế tế phẩm.”
“Nhưng em không cảm thấy rất buồn cười sao? Anh không hề yêu cầu tế phẩm, cũng không yêu cầu tân nương. Bọn họ đầu tiên là gϊếŧ anh, sau đó sợ anh trả thù, đem anh băm ra nhốt lại trong quan tài, dùng phù chú phong ấn.”
“Vẫn là sợ anh trả thù, không ngừng đưa tới cho anh tế phẩm anh không cần.”
“Tới cuối cùng, tế phẩm đã chết ngược lại lại sợ hãi anh. Cảm thấy là anh bức bọn họ thành ra như vậy, cho rằng anh mới là kẻ đầu sỏ gây tội.”
“Nhưng trên thực tế, những việc này có liên quan gì tới anh?”
“Anh……”
Tư Úc càng nói càng kích động.
Ngôn từ trong nháy mắt toàn bộ dừng lại.
Bởi vì Ngu Thời duỗi tay ôm lấy cổ hắn, lại lần nữa dựa vào trong lòng ngực hắn.
Lần này không có cái đuôi lông xù xù chen ngang, Ngu Thời trực tiếp dán lên ngực Tư Úc. Xuyên qua áo thun đơn bạc, y có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ lạnh lẽo trên người đối phương truyền lại.
Đó là nhiệt độ không thuộc về nhân loại.
Cũng là nhiệt độ lúc trước Ngu Thời vuốt ve cả một đêm ở nhà xác.
Cảm nhận được nhiệt độ này, lại nhớ đến lời Tư Úc vừa nói, Ngu Thời chỉ cảm thấy mũi mình lại chua xót.
Y sợ Tư Úc nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của y.
Cho nên vẫn duy trì tư thế ôm ấp hắn, Ngu Thời gằn từng chữ một nói: “Tư Úc, anh không cần phải suy nghĩ như vậy nữa.”
“Em có thể nói dối, sẽ không bị nguyền rủa tổn thương, là bởi vì em là bà xã của anh, là người mà anh yêu nhất, anh không nỡ làm tổn thương em, em sẽ không sao.”
“Nhưng, em có thể nói dối mọi người, duy nhất mình anh em sẽ không nói dối.”
“Còn nữa, hết thảy những chuyện này đều không phải anh sai, hôm nay em nói với Lục Hiệp như vậy, chỉ là muốn làm cho bọn họ sợ hãi mà thôi.”
“Em biết anh trước kia không muốn đón dâu, nhưng lúc này anh cần phải cưới.”
“Bởi vì chúng ta đã nói sẽ kết hôn, đây là chuyện anh đồng ý với em. Ngày cưới cũng đã chọn xong rồi, anh không được đổi ý.”
Tính tính ngày, ngày mốt xác thật chính là mùng hai.
Là ngày mà Ngu Thời vẫn luôn chờ đợi kia.
Cũng là ngày y dự định sẽ kết thúc sinh mệnh chính mình.
Hiện tại ngẫm lại, nếu có thể ở trong trò chơi bổ sung một cái hôn lễ với Tư Úc, chẳng sợ cả đời này y không được rời khỏi trò chơi, y cũng cảm thấy mỹ mãn.
Tư Úc không nói gì.
Nếu đối tượng là Ngu Thời, hắn xác thật sẽ không từ chối hôn lễ. Chỉ là……
“Thời điểm diễn ra hôn lễ em phải cẩn thận một chút, bọn họ có khả năng sẽ gây bất lợi với em.”
“Nhưng em cũng có năng lực tự bảo vệ mình mà.” Ngu Thời cười tủm tỉm nói: “Em sẽ không chạy trốn đâu, bọn họ không cần thiết phải đánh gãy chân em. Cho dù bọn họ thật sự muốn làm tổn thương em, cũng có anh bảo vệ em, em nói có đúng không nào?”
Không sai.
Hắn xác thật sẽ bảo vệ tốt Ngu Thời.
Tư Úc cúi đầu, lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Còn Ngu Thời lại dựa vào lòng ngực hắn, đem thân mình hoàn toàn dán lên người Tư Úc. Sau đó, con mắt lập loè, y hỏi: “Tư Úc, nếu anh là hồ ly, có phải có thể biến thành hình dạng Hồ Ly hay không?”
“Có thể.”
Tư Úc gật đầu.
Nhưng không muốn.
Bởi vì lúc trước hắn bị nhân loại lừa biến trở về nguyên hình, sau đó mới chết thê thảm tuyệt vọng như vậy.
Nhưng thời điểm hắn muốn nói những lời này, lại thấy được ánh mắt tràn ngập chờ mong của Ngu Thời. Lời nói tới rồi bên miệng tạm dừng một chút, Tư Úc đẩy Ngu Thời ra, chậm rãi đứng lên.
Ánh sáng xanh lục tan đi, hình dạng nhân loại đã hóa thành một con Bạch Hồ.
Chẳng qua hình dạng lúc này cũng tương đồng với hình dạng nhân loại.
Da thịt trên người Bạch Hồ cũng bị xé rách hơn phân nửa, làn da nguyên bản hẳn là một mảnh tuyết trắng, hiện tại lộ ra màu trắng đỏ sặc sỡ, ngược lại so với hình dạng nhân loại càng thêm ghê người.
“Tư Úc, vết thương trên người anh không phải đã tốt hơn hôm qua một chút rồi sao? Sao bây giờ thoạt nhìn……”
Tựa hồ chỉ có trên mặt mới khôi phục.
Cẩn thận kiểm tra Tư Úc đang biến thành hình dạng Hồ Ly, sao vết thương trên người ngược lại so với ngày hôm qua càng thêm nghiêm trọng hơn?
Đối mặt vấn đề của y, Tư Úc ngậm miệng không đáp.
Ngu Thời dứt khoát nhéo nhéo cái đuôi Tư Úc, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Không phải đã nói sẽ không nói dối sao? Em không nói dối anh, anh cũng không thể nói dối em nha.”
Không phải đang nói dối.
Chỉ đơn giản không muốn trả lời vấn đề này mà thôi.
Tư Úc nói thầm trong lòng.
Nhưng nhìn dáng vẻ Ngu Thời rõ ràng chính là một bộ không có được đáp án tuyệt đối không bỏ qua.
Giằng co trong chốc lát, vẫn là Tư Úc thở dài nói: “Không phải khôi phục, chỉ là đem vết thương trên mặt chuyển sang cơ thể mà thôi. Miệng vết thương lớn như vậy, có thể tùy ý điều chỉnh. Chuyển sang cơ thể em không dễ thấy được, không phải em thích gương mặt của anh sao? Anh…… Không muốn để em nhìn thấy bộ dạng xấu xí của anh.”
Lúc này đây, tất cả lời nói đều là thật lòng.
Ngu Thời nghe xong chỉ cảm thấy đau lòng, hít thở không thông.
Đột nhiên hít sâu hai cái, y mới nhéo nhéo gương mặt Tư Úc, sau đó nghiêm túc trả lời, nói: “Mặc kệ anh biến thành bộ dạng gì, em đều thích anh. Trước đó anh chỉ còn lại có một nhúm tro, em cũng nguyện ý ôm anh ngủ mỗi ngày, huống chi hiện tại tốt xấu gì vẫn còn thừa lại một cổ thi thể?”
Tạm dừng một chút.
Ngu Thời làm chuẩn bị tâm lý một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nếu anh không tin, em có thể chứng minh cho anh xem. Hôm qua không phải đã kiểm tra qua rồi sao? Chỗ kia vẫn còn tốt đấy. Anh có muốn thử một chút xem sao không?”