Bình thường, nếu muốn mời một thầy phong thủy cao tay như cô thì rất khó, chưa kể chi phí thì cắt cổ khỏi nói.
Giờ làm thân được cô rồi, phải tranh thủ chút chứ! Dù sao anh ấy cũng đang lo nghĩ cho con cháu đời sau của mình.
Chọn đất cũng phải chú ý rất nhiều thứ, nếu phong thủy của căn nhà tốt, thì mọi việc trong nhà sẽ hanh thông như ý.
Thôn của anh ấy có một địa chủ cực kỳ giàu có, chỉ xây dựng một căn biệt thự thôi, mà ông ta tự chiếm dụng luôn một khu đất của thôn.
Có thầy phong thủy nói, nếu mà tên địa chủ kia cứ tiếp tục giàu sang phú quý như vậy, thì cả thôn này sẽ lụi tàn.
Tối qua, Tân Nại đã hỏi Sở Phùng Nguyệt về chuyện này, anh ấy nghĩ, chắc chắn cái căn biệt thự kia của lão địa chủ chính là thứ đã hút đi tất cả may mắn của cả thôn.
Sở Phùng Nguyệt cũng thừa nhận, trước đây đã từng có trường hợp như vậy, vận may của cả khu vực lại bị một cá nhân hút hết.
“Lấy ví dụ điển hình, nếu một khu đất có phong thủy tốt, rơi vào tay một tên nghèo hèn hoặc một người giàu có, anh nghĩ nó vào tay ai thì sẽ phát huy tốt công dụng? Thật ra, thầy phong thủy cũng chỉ là người thúc đẩy, nếu đất nhà có phong thủy tốt, mà anh chỉ ngồi đó chờ được ăn thì có khác nào chờ trúng vé số?”
“Nếu không được sắp xếp, đất tốt cũng sẽ trở thành nơi bình thường, không còn giá trị.”
Đó là lời của Sở Phùng Nguyệt.
Tuy nhiên, Tân Nại vẫn còn nghi ngờ, vì kể từ khi lão địa chủ có xây dựng biệt thự, vận may của thôn có vẻ không còn như trước, trước đây còn có mấy tiến sĩ về chơi, giờ lại chẳng còn nổi một sinh viên đại học.
Vì lý do này, Sở Phùng Nguyệt đã đồng ý đến làng anh ấy xem.
Gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, cô mở mic, tóm tắt sự nghi ngờ của mình.
Tổ chương trình cũng chịu, chỉ có thể thông báo cho đội cảnh vệ rừng chú ý, mặc dù ngọn núi này trực thuộc tập đoàn Lục thị, nhưng vẫn là tài sản công của quốc gia.
Tổ chương trình không thể tự chủ trương xử lý được.
Tần Giang đột nhiên hỏi: “Hôm qua cô cho họ quả hạch dại là chỉ để cảm ơn sao?”
Anh không có ý gì khác, chủ yếu là do tối qua, anh đã có cái nhìn khác về Sở Phùng Nguyệt, cảm thấy mọi hành động của cô đều không đơn giản.
“Để tìm người.” Sở Phùng Nguyệt đưa tay gạt đi những cành cây vướng víu, cười mỉm.
“Kinh Dịch*!” Nghe xong lời của cô, Đạo trưởng Thanh Huyền bất ngờ vỗ bàn: “Con nhất định phải tham gia tập tiếp theo của chương trình, sư phụ sẽ nhờ quan hệ với Lục thị để cho con vào.” Ông nói với đạo sĩ nhỏ đang xem livestream bên cạnh.
(*): Là một sách bói toán cổ xưa của Trung Quốc, nằm trong hàng ngũ những kinh điển cổ xưa nhất của nền văn hóa này.
“…” Đạo sĩ nhỏ cau mày, kêu ca: “Người quyết định để con tham gia thật sao? Chương trình này toàn là người nổi tiếng, một đạo sĩ như con... Hình như không phù hợp cho lắm?”
“Sao không phù hợp? Con có chứng nhận đạo sĩ chính thức, đâu có gì phải xấu hổ.” Đạo trưởng bình chân như vại: “Mặc dù ở dương gian con không có nhiều người quen, nhưng ở âm gian lại có quá trời fans, thế thì cũng coi như người nổi tiếng rồi?”
Đạo sĩ nhỏ nhìn tới nhìn lui khuôn mặt điển trai của mình, nước mắt lưng tròng gật đầu: “Nể sư phụ, con sẽ tham gia!”
Cùng lúc đó, người du lịch mập chợt nhận ra một điều.
“Hình như chúng ta vừa mới đi qua đây phải không?” Anh ta kéo kính râm xuống, trên đuôi mắt có một vết sẹo kéo dài đến thái dương.
Người du lịch gầy cẩn thận quan sát xung quanh, giọng khàn khàn, như thể lâu lắm không nói chuyện, nói: “Chúng ta lạc đường rồi.”