Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp khuôn viên trường, một số nhân viên mặc đồng phục cảnh sát bước ra khỏi xe, vội vã chạy về phía ký túc xá. Lúc này, ký túc xá là nơi xảy ra vụ án đã được dì quản lý và ban giám hiệu nhà trưởng bảo vệ. Cửa đóng chặt. Dù như vậy, vẫn có một số sinh viên liên tục thò đầu vào, ánh mắt tò mò.
Bên kia Điền Hiểu Manh vẫn còn run rẩy trong lòng Tống Tư Âm.
“Xác chết…..đang nhìn….”
“Cậu ta nhìn mình cười……”
“Mình sợ quá…..”
Lúc này Điền Hiểu Manh giống như chim sợ cành cong, nước mắt liên tục rơi ra, cả người núp trong lòng Tống Tư Âm.
Khuôn mặt đầy sợ hãi, tái mét, cơ thể co rúm.
“Không sao đâu, cậu ta không có nhìn cậu cười.”
Tống Tư Âm cũng cảm thấy sợ, tay run rẩy, nhưng cô vẫn liên tục an ủi Điền Hiểu Manh.
“Đó chỉ là người ta vẽ thôi, không phải đang cười với cậu, cậu ta đã chết rồi.”
Những người bạn cùng phòng với nạn nhân đã có mặt đầy đủ, sắc mặt trắng bệch, trong không khí tràn ngập luồng khí kỳ lạ. Nói chung, đều còn nhỏ. Có ai không sơ.
“Cộp cộp….”
Có tiếng bước chân bên ngoài, một giọng nói cứng rắn vang lên ở cửa.
“Xin chào, xin hỏi chỗ này là hiện trường án mạng và nhân chứng đầu tiên sao?”
“Tôi là đội trưởng đội hình sự phụ trách vụ án lần này, Châu Đồng.”
“Đây là pháp y đi cùng chúng tôi, Hạ Lam. Bên cạnh tôi là cảnh sát Trương và cảnh sát Lý, xin mọi người tự giới thiệu.”
“Xin chào, Hạ Lam.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tống Tư Âm vô thức tìm kiếm, ngạc nhiên khi nhìn thấy người tới.
Người đứng phía trước vóc dáng cao gầy, tóc ngắn, khuôn mặt mạnh mẽ đem đến cho người ta sự áp bức khó giải thích. Phía sau là bóng dáng cao gầy, tóc dài được buộc gọn gàng phía sau, mặt lạnh tanh, khí chất khó gần. Chính là Hạ Lam mà Tống Tư Âm luôn mong mỏi.
“Chị…..chị?”
Khi nhìn thấy Hạ Lam, nỗi sợ trong lòng Tống Tư Âm lập tức bị xua tan. Mặc dù tay chân vẫn còn lạnh, nhưng cái lạnh trong xương đã rút đi.
“Chị?”
Thấy Tống Tư Âm nhìn chằm chằm Hạ Lam bên cạnh, Châu Đồng hơi nheo mắt, hỏi: “Hai người quen à?”
“Ừ, quen.”
Hạ Lam nhàn nhạt ừ một tiếng, do dự một hồi bổ sung: “Trước có gặp.”
Ánh mắt lập tức tối sầm, Tống Tư Âm không giấu được sự mất mát, trong mắt càng thêm chua xót.
Thì ra….hai người chỉ là từng gặp thôi?
Nghe vậy, Châu Đồng đăm chiêu gật đầu, lúc này mới ra lệnh.
“Hai người quen vậy dễ xử rồi.”
“Mọi người ở đây đều là nhân chứng và là người đầu tiên phát hiện vụ án, cô phụ trách cô bạn nhỏ đó, được chứ?”
Theo lý mà nói, Hạ Lam là pháp y. Cô chỉ cần làm tốt công việc của mình, không cần can thiệp. Nhưng thoáng nhìn thấy nét mặt tái mét của Tống Tư Âm, Hạ Lam gật đầu.
Lần này, đến lượt Châu Đồng ngạc nhiên.
Theo ý cô, người quen nói chuyện với nhau có thể đẩy nhanh tiến độ điều tra, nhưng chỉ là thuận miệng nói, không ôm hy vọng gì. Ai ngờ, Hạ Lam thật sự đồng ý?
Ánh mắt lóe lên tia kỳ quái, Châu Đồng không kịp dò hỏi, vội vàng ra ngoài nói chuyện với hiệu trưởng và người phụ trách.
Vụ án xảy ra trong trường, có rất nhiều người, còn phải xem xét đến an toàn của sinh viên. Có rất nhiều việc cần làm.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại mấy sinh viên đó cùng với Hạ Lam. Cảnh sát Trương lấy ⓑút ghi âm ra, bắt đầu hỏi theo quy trình.
“Mọi người có quen với nạn nhân không? Thi thể được phát hiện lúc nào?”
“Mọi người có quan hệ thế nào?”
Đám sinh viên như tìm được người đáng tin, liên tục nói lại những gì mình nghe và thấy.
Tống Tư Âm không nói gì, Điền Hiểu Manh cũng im lặng rúc trong lòng cô.
Nạn nhân chính là Tần Hoài Mộng, sinh viên ở phòng 502, bình thường rất thích trang điểm đậm, hẹn hò với rất nhiều nam sinh, trở thành nữ hải vương rất nổi tiếng. Luôn đăng trên vòng bạn bè rất nhiều xe hơi, đồng hồ, hàng xa xỉ. Cô ấy giống như một cô gái nhà giàu thuộc tầng lớp cao quý. Nhưng tình huống thực tế, Tần Hoài Mộng xuất thân từ một vùng núi nhỏ khu tây bắc, gia đình kiếm sống bằng nghề nông.
Điểm số của cô ấy không cao lắm, cha mẹ cắn răng chi rất nhiều tiền cho cô ấy vào trường nghệ thuật, hy vọng cô ấy có thể nổi bật hơn người.
Ai ngờ rằng, hôm nay lại chết ở đây.
Rất nhiều sinh viên nói rất lộn xộn, cảnh sát Trương ghi chép một hồi nhớ ra gì đó, chợt lên tiếng.
“Ai là người đầu tiên phát hiện thi thể? Chúng tôi muốn nói chuyện riêng.”
Thông tin do nhân chứng đầu tiên cung cấp, rất quan trọng với vụ án. Đặc biệt là để ngăn chặn các nhân chứng liên quan khác làm xáo trộn ấn tượng ban đầu của nhân chứng đầu tiên, bình thường đều được dò hỏi riêng.
Lời vừa ra, mọi người đều nhìn về phía Tống Tư Âm.
Đều là sinh viên, kiến thức pháp luật hạn chế. Họ không biết nhân chứng đầu tiên rất quan trọng, chỉ biết rằng nếu ai đó bị đưa đi hỏi một mình, có nghĩa là bị tình nghi rất lớn.
Tim đập thình thịch, Tống Tư Âm lo lắng nhìn Hạ Lam, giả vờ bình tĩnh: “Chị, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Nhìn thấu suy nghĩ của Tống Tư Âm, Hạ Lam ngẩng đầu.
“Không sao, cứ nói những gì cô biết là được.”
Nheo mắt, Hạ Lam nhìn cảnh sát Trương bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt: “Cô gái còn nhỏ nhát gan, khi anh hỏi nhớ nhẹ nhàng chút.”
Nghe vậy, cảnh sát Trương cười khổ.
Chuyện này…. chỉ là hỏi thông thường thôi mà? Chẳng lẽ còn hình thức nào khác?
Bó tay, cảnh sát Trương bước đến trước mặt Tống Tư Âm, cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện.
“Bạn nhỏ, liên quan đến hiện trường vụ án, làm phiền cô cẩn thận nói lại với chúng tôi được không?”
Lập tức không khí cứng ngắc, mọi người đều nhìn cảnh sát Trương.
Tất nhiên, khuôn mặt thân thiện của anh chẳng cảm động được bất kỳ ai ở đây.
Giật giật khóe môi, cảnh sát Trương khóc không ra nước mắt nhìn Hạ Lam, ước gì có thể đập đầu vào đậu phụ chết đi.
Quá khó! Thật sự làm không nổi!
Hạ Lam lạnh lùng liếc nhìn cảnh sát Trương, cảnh sát Trương run rẩy, lập tức lên tinh thần.
“Ừm…. bạn học Tống Tư Âm, tôi cảm thấy chúng ta có thể…..”
Chưa nói xong, giọng của Hạ Lam đã vang lên.
“Được rồi, anh ra ngoài làm việc đi, giao cho tôi.”
Gần như ra lệnh, chẳng những không khiến cảnh sát Trương thấy khó chịu, còn có cảm giác sống sót sau thảm họa, không cần đối phó với địa ngục này nữa!
Hạ Lam lấy giấy viết ra, không thèm nhìn hỏi.
“Cô đã nhìn thấy gì ở hiện trường vụ án? Có manh mối gì để cung cấp không?”
“Tôi…..tôi không biết phải nói thế nào….”
Ngập ngừng một hồi, Tống Tư Âm dùng giọng khàn khàn, thấp thỏm lên tiếng: “Bây giờ đầu óc hơi rối.”
Dáng vẻ ngơ ngác như vậy, Hạ Lam nhìn một chút đã ra, đây là sợ hãi quá độ dẫn đến hoang mang.
Cô nhíu mày, thay đổi câu hỏi, cố gắng dẫn dắt Tống Tư Âm suy nghĩ.
“Vậy sao cô lại sang phòng 502? Giải thích quá trình tối nay.”
Sau giọng nói lạnh lùng của Hạ Lam, trái tim Tống Tư Âm bình tĩnh hơn, dòng suy nghĩ mạch lạc hơn rồi.
“Sau khi kết thúc lớp buổi trưa, có chút không khỏe, về phòng ngủ. Ngủ thẳng đến khoảng 11:00, đói bụng.”
“Sau đó Đường Tiêu Tiêu nói cho tôi món mì chua cay trong phòng cậu ấy, bảo tôi tự lấy về nấu, nên tôi sang phòng 502.”
Xẹt xẹt xẹt. Nghe xong, Hạ Lam hơi dừng lại, nheo mắt, có chút u ám nhìn Tống Tư Âm.
Nói vậy, ngoài cháo trắng sáng nay, Tống Tư Âm không ăn gì?
Có lẽ ánh mắt Hạ Lam quá mức hung hăng, Tống Tư Âm ngẩng đầu, thận trọng dò hỏi.
“Chị, có vấn đề gì không?”
“Không.”
Hạ Lam nhàn nhạt đáp lại, tiếp tục cúi đầu ghi chép, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của Tống Tư Âm.
Trong lòng đột nhiên khó chịu, Tống Tư Âm định lên tiếng hỏi tiếp, Hạ Lam giành trước.
“Vậy lần đầu tiên cô bước vào phòng 502, nhìn thấy cái gì?”
Nghe vậy, sự chú ý của Tống Tư Âm thành công chuyển hướng, ánh mắt do dự, mím môi, cả người có chút khẩn trương. Cô thật sự không chắc cái bóng ngoài cửa sổ, có phải ảo giác hay không. Dù sao, có người bình thường nào nhảy từ tầng 5 xuống không để lại chút dấu vết?
Tống Tư Âm do dự, cô sợ nếu cung cấp manh mối không chính xác, khác nào sẽ gây thêm phiền phức cho Hạ Lam?
“Cô cứ nói, không cần để ý chuyện khác.”
Giọng nói thình lình vang lên bên tai, chỉ một câu ngắn của Hạ Lam, đã cởi bỏ sự lo lắng trong lòng Tống Tư Âm.
Ở chung hơn 10 ngày, Hạ Lam biết rõ Tống Tư Âm.
Thậm chí còn hiểu rõ hơn cả bản thân. Chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra Tống Tư Âm khó chịu.
Ánh mắt kỳ lạ, Tống Tư Âm luôn có cảm giác rất lạ. Chẳng biết tại sao, chỉ cần bên cạnh Hạ Lam, đều có thể giải tỏa sự bất thường của mình.
Tống Tư Âm lắc đầu, dường như muốn rũ bỏ tạp niệm trong đầu, hít sâu một hơi, không quan tâm.
“Lúc tôi vừa bước vào phòng 502, phát hiện có bóng người nhảy khỏi cửa sổ, tôi chạy tới kiểm tra, nhưng không thấy ai. Hơn nữa, đây là tầng 5……”
Ánh mắt sáng quắc, Hạ Lam nhạy bén bắt được mấu chốt trong lời của Tống Tư Âm.
Cô viết một hồi đứng dậy, nắm cổ tay Tống Tư Âm.
“Cô đi theo tôi.”
Tống Tư Âm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Lam kéo qua phòng bên cạnh.
Càng đến gần, tim Tống Tư Âm đập càng nhanh, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Bước chân hơi khựng lại, Hạ Lam phát hiện.
Khi vừa đến cửa, nhìn thấy Châu Đồng.
“Xử lý thi thể chưa?”
Châu Đồng ngạc nhiên nhìn Hạ Lam, nghiêng đầu.
“Xử lý, đã chuyển về phòng thực nghiệm, có chuyện gì cần cô ấy làm sao?”
Lệnh đưa thi thể về do Hạ Lam đưa ra, thấy cô hỏi vậy, Châu Đồng còn tưởng là chuyện của mình.
“Không, chỉ xác nhận thôi.”
Lần này Châu Đồng càng thêm nghi ngờ. Cô luôn cảm thấy Hạ Lam hôm nay nói nhiều hơn bình thường.
Hạ Lam vô thức liếc nhìn Tống Tư Âm. Quả nhiên, sau khi Tống Tư Âm nghe thấy thi thể đã xử lý, khuôn mặt tái mét đã có chút máu.
Câu nói này, là nói cho Tống Tư Âm nghe.
Lúc này Châu Đồng mới để ý thấy Hạ Lam đang nắm tay Tống Tư Âm. Cho dù chỉ là cổ tay, nhưng đối với người có bệnh sạch sẽ như Hạ Lam, người bình thường muốn đến gần khó hơn lên trời.
Nheo mắt, nhìn Tống Tư Âm từ trên xuống dưới, mặt tràn đầy tò mò: “Bạn học, trước đó cô gọi Hạ Lam là chị….. Hai người, rất quen sao?”
Trước ánh mắt dò xét, Tống Tư Âm sợ rút tay về, cảm thấy bất an.
“Không, không có…..chỉ gặp qua trước đây thôi.”
Khi nói lời này, trong lòng Tống Tư Âm tràn đầy cay đắng.
Cô chỉ đáp lại lời Hạ Lam đã nói với cô trước đó thôi. Vậy, chắc chị không giận chứ?
Kỳ lạ thay, khi Tống Tư Âm nói xong, bầu không khí có chút đông cứng, khắp nơi đều lạnh.
Cảm nhận được gì đó, Châu Đồng đứng ra, phá vỡ im lặng.
“Được rồi, nói chuyện tới đây thôi.”
“Hạ Lam, cô ấy không phải là nhân chứng đầu tiên sao? Tại sao lại đưa cô ấy về hiện trường? Có mục đích gì đặc biệt?”
Hạ Lam gật đầu. “Cô ấy nói, khi vừa bước vào phòng 502, thấy một bóng người nhảy khỏi cửa sổ.”
“Bây giờ tôi muốn kiểm tra lại hiện trường, đặc biệt là cửa sổ.”
Phòng 502, tầng 5? Đừng nói là người bình thường, ngay cả Châu Đồng là đội trưởng kiến thức rộng rãi, nghe vậy cũng phải sửng sốt.
Cô gần như vô thức phản bác: “Không thể nào? Người bình thường sao có thể nhảy từ tầng 5 xuống, không để lại dấu vết nào?”
“Người bạn này, có phải cô căng thẳng quá nên bị ảo giác? Cô suy nghĩ cho cẩn thận.”
Rất rõ ràng, Châu Đồng không tin Tống Tư Âm. Tống Tư Âm cũng biết, lời mình nói có chút thái quá.
Cô rụt cổ lại, càng nói càng nhỏ: “Tôi không thấy rõ, có lẽ…..tôi nhìn nhầm, cũng không chắc……”
“Tôi nói…..” Châu Đồng chưa nói xong, Hạ Lam lạnh lùng mắng.
“Châu Đồng, lời khai của nhân chứng đầu tiên rất quan trọng, chúng ta phải kiểm tra lại hiện trường cẩn thận, đặc biệt là cửa sổ.”
Thấy Hạ Lam kiên trì, Châu Đồng không nói gì nữa.
Gọi một cảnh sát hình sự đến, Châu Đồng gỡ cửa sổ phòng xuống, lợi dụng lỗ trên tường để làm trang thiết bị cứu sinh đơn giản. Đứng ở mép cửa sổ, Châu Đồng rướn người ra ngoài xem xét. Không kiểm tra thì không biết, kiểm tra thì giật mình!
Giọng từ ngoài cửa sổ truyền đến, Châu Đồng nửa đùa nửa nghiêm túc. “Hạ Lam, em gái của cô đúng là rất tốt số đó!”
Nghe vậy, Hạ Lam nhíu mày, nói: “Có ý gì?”
Lúc này Châu Đồng lui vào trong phòng, có chút ý tứ nhìn Tống Tư Âm đang trốn phía sau Hạ Lam. “Khi người bạn nhỏ này đến cửa sổ kiểm tra, hung thủ chưa đi, lợi dụng những cái đinh trên tường làm điểm tựa, bám bên dưới cửa sổ.”
“Từ nửa dấu giày in trên tường có thể nhìn ra điểm này.”
Mặt Tống Tư Âm lập tức tái mét, cơ thể vô thức rúc về phía Hạ Lam, cả người run rẩy.
Ai thông minh đều hiểu ý trong lời nói của Châu Đồng.
Hung thủ không lập tức rời khỏi hiện trường, điều này chứng tỏ hắn muốn gϊếŧ người bịt miệng!
Chỉ một khắc định sinh tử.
Trước khi Tống Tư Âm nhận ra, đã thành công bước một chân ra khỏi quỷ môn quan.
Còn chưa hết.
Nhìn thấy Tống Tư Âm run lập cập, Châu Đồng lại bổ sung.
“Từ độ cứng của thi thể, khi nạn nhân mới chết, đã bị nhét vào gầm giường.”
“Nhưng hình vẽ màu đỏ trên mặt còn mới, thậm chí lúc phát hiện thi thể, vết đỏ đó vẫn có thể xóa đi.”
“Điều này cho thấy, khi hung thủ nghe bạn học Tống gõ cửa, không hề vội vàng bỏ đi, lại lấy son của nạn nhân vẽ lên mặt cô ấy.”
“Làm xong mọi thứ, sau đó không chút sợ hãi nhảy ra khỏi cửa sổ.”
Phịch, Tống Tư Âm lảo đảo, xém nữa vấp chân, tự ngã.
Ở giây cuối cùng, cô kiểm soát được cơ thể, đứng thẳng.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt đầy sợ hãi.
Hung thủ…..cố ý!
Nếu nói khuôn mặt cười đó vẽ để Tống Tư Âm nhìn thấy. Vậy mục đích là gì? Là trò đùa, hay là một cách trút giận sự bất mãn trong nội tâm với người khác.
Nói đến đây, Châu Đồng dừng một chút, lập tức nghiêm túc nhìn Tống Tư Âm.
“Bạn học, vì cô là người đầu tiên phát hiện vụ án, lại cung cấp manh mối quan trọng. Hôm nay, sợ là cô phải ở trong sở cảnh sát với chúng tôi cả đêm rồi.”