“Không..không cần! Cởi vậy là đủ rồi!” Tống Tư Âm hoảng rồi, vội vàng nắm tay Hạ Lam: “Dù là người mẫu body, nhưng vẫn phải đảm bảo sự riêng tư của người mẫu, không cần….cởi sạch như vậy.”
Hạ Lam cúi người, lặng lẽ ghé sát tai Tống Tư Âm, thấp giọng thì thầm: “Vấn đề là, đây là người mẫu khỏa thân chứ không phải người mẫu bình thường!”
“Nếu đã khỏa thân, tại sao không cần cởi sạch?”
Khoảnh khắc Hạ Lam cúi xuống, Tống Tư Âm có thể nhìn thấy đường cong trước ngực của chị, ép bản thân nhìn đi nơi khác, Tống Tư Âm nheo mắt, bối rối lên tiếng: “Không..không, thật sự không cần cởi.”
Nụ cười càng sâu hơn, Hạ Lam đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt Tống Tư Âm, đầu ngón tay lướt qua cổ, mang đến cảm giác ngứa kỳ lạ.
Cả người Tống Tư Âm run rẩy, hơi thở cũng hơi rối loạn.
“Âm Âm, vẽ cần phải tập trung, đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Hạ Lam khẽ cười: “Chẳng lẽ cô sợ mình phân tâm sao?”
Lời vừa ra, Tống Tư Âm lập tức như một con mèo bị đạp trúng đuôi, cả người xù lông.
“Sao có thể?! Tuyệt đối không thể! Chị đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi!”
“Cởi ra! Cởi sạch ra! Không phải chỉ là khỏa thân thôi sao? Tôi không tin tôi vẽ không được!”
Ánh mắt Hạ Lam trầm xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa khó thấy.
Cô nhóc thật dễ nắm bắt.
Theo lời Tống Tư Âm, Hạ Lam không nói nữa, đưa tay ra sau, tách một tiếng, phòng tuyến cuối cùng ầm ầm rơi xuống.
Còn chưa hết. Chị ta cúi người, cởi luôn phần dưới ra.
Đến lúc này, tất cả đường cong trên người Hạ Lam hoàn toàn lộ ra trước mặt Tống Tư Âm. Đường đến uyển chuyển, những đường cong trên cơ thể giống như một tác phẩm được điêu khắc tinh tế, κíςɧ τɧíςɧ ʈħầɲ ƙɨɲħ mỏng manh của Tống Tư Âm.
Lập tức trái tim Tống Tư Âm như ngừng đập, một dòng nước ấm xộc lên đầu. Cảm giác ngứa ngáy ở mũi, Tống Tư Âm sờ, một vệt đỏ tươi đập vào mắt.
Có chút bối rối xoay người, Tống Tư Âm rút khăn giấy, liên tục lau.
Mình….mình chảy máu mũi vì nhìn thấy cơ thể của Hạ Lam!
Hỏa bốc trên đầu sao? Hay là….. Trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ kỳ lạ, Tống Tư Âm lắc đầu, không thể thừa nhận.
Phải, đúng vậy! Nhất định là hỏa bốc lên đầu rồi! Chính là vậy!
Dường như nhìn thấu sự bối rối của Tống Tư Âm, Hạ Lam nhếch môi, ánh mắt tràn ngập trêu tức, thậm chí còn hứng thú chơi đùa với tóc của mình.
“Được rồi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Bây giờ tôi phải làm gì? Hay là cần tạo tư thế nào?”
Còn chọn tư thế?!
Hạ Lam trước mặt khác xa hình tượng pháp y lạnh lùng trong đầu Tống Tư Âm, trong lúc nhất thời đầu Tống Tư Âm mờ mịt. Mặt cũng nóng lên, nói chuyện cà lăm.
“Thì…..thì dựa vào đó là được.”
Nằm trên giường, Hạ Lam chống tay, dựa vào tường, trên mặt lộ sự lười biếng.
“Vậy được chưa?”
Hơi nhíu mày, Hạ Lam điều chỉnh tư thế, nằm nghiêng, lộ rõ những đường cong.
Mẹ ơi, chị ta đẹp quá! Rõ ràng đó chỉ là ánh mắt bình thường, nhưng Tống Tư Âm đọc ra được sự quyến rũ trong mắt Hạ Lam.
Nhớ đến những gì nghe thấy trong cửa phòng Hạ Lam, cơ thể Tống Tư Âm run lên, cô gần như buột miệng nói.
“Chị…..! Chị đang cố quyến rũ tôi!”
Lời vừa ra, bầu không khí trở nên quỷ dị, Tống Tư Âm gần như xanh mặt vì hối hận.
Muốn tát mình hai cái. Mình vừa nói cái quái gì vậy?!
Dù lời này có làm Hạ Lam nghi ngờ hay không, chỉ một câu quyến rũ kia, đủ để Tống Tư Âm tìm cái lỗ chui vào, tự chôn sống.
Phải biết, yêu cầu làm người mẫu khỏa thân do chính miệng Tống Tư Âm nói!
Sau vài giây ngắn ngủi, Hạ Lam cười vui vẻ.
“Lời cô nói hơi quá, là cô kêu tôi làm người mẫu khỏa thân, cũng là cô kêu tôi cởi, sao tự nhiên trở thành tôi quyến rũ cô?”
Hạ Lam nghiêng người về trước, duỗi cánh tay trắng nõn ra, vuốt ve má Tống Tư Âm: “Hay là…. cô thích phụ nữ?”
“Không có! Tuyệt đối không có!”
Cơ thể Tống Tư Âm run lên, giống như chim sợ cành cong, vô thức phản bác: “Tôi tuyệt đối không thích phụ nữ! Chị đừng nói lung tung!”
Phản ứng mạnh như vậy khiến Hạ Lam cau mày, sự nghi ngờ trong lòng dâng lên.
Lẽ nào…. cô ấy phát hiện ra gì đó?
Kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng, Hạ Lam lùi lại, khôi phục tư thế lười biếng trước đó, chậm rãi lên tiếng.
“Đùa thôi, vẽ đi!”
Dường như để chứng minh bản thân, Tống Tư Âm kiên cường ngẩng đầu lên, nói rõ từng chữ.
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ vẽ được!”
Nói xong, Tống Tư Âm cầm viết chì, bắt đầu vẽ.
Vừa mới đặt viết, Tống Tư Âm nhận ra bản thân bất thường, mỗi động tác sau đó đều trở nên cực kỳ khó khăn. Nhìn bề ngoài thì rất tập trung, nhưng không phải. Cô, không thể bình tĩnh.
Trong đầu toàn là thân hình quyến rũ của Hạ Lam, giống như một lời nguyền, Tống Tư Âm không thể bỏ qua được.
Những gì Hạ Lam vừa nói, sự đu͚ng chạm trong mấy ngày ở chung, tất cả đều làm cho Tống Tư Âm kẹt cứng.
Nửa bước cũng không bước được.
Lạch cạch, tiếng viết chì rơi xuống.
Lúc này ánh mắt Tống Tư Âm trống rỗng, nét mặt đầy bối rối, giống như đứa trẻ đang lạc lõng giữa thế gian.
Nhìn ra tự trống rỗng của Tống Tư Âm, Hạ Lam có chút đầy ẩn ý nhìn Tống Tư Âm.
“Xem ra, cô thật sự mất tập trung rồi. Tôi có thể hỏi tại sao không?”
Không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Lam, ánh mắt Tống Tư Âm né tránh. Nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng.
“Chị, thật sự rất đẹp!”
“Tôi vừa nhìn chị tim sẽ đập nhanh, không thể bình tĩnh để vẽ, tôi…. xin lỗi.”
Đẹp là thật, tim đập nhanh cũng là thật, không thể bình tĩnh cũng là thật.
Chỉ là, Tống Tư Âm không đề cập đến những điều sâu xa hơn.
Đăm chiêu gật đầu, Hạ Lam dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên dùng sức ôm Tống Tư Âm.
Cảm giác ấm áp lập tức tràn ngập toàn thân, sự đu͚ng chạm mềm mại khiến Tống Tư Âm cứng đờ.
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Hạ Lam truyền vào tai.
“Không sao, tiếp xúc nhiều cô sẽ không căng thẳng nữa.”
Tống Tư Âm: ?
Giờ mình còn căng thẳng hơn, sao đây!
Lúc này Tống Tư Âm ngồi nghiêm chỉnh, dựa vào lòng Hạ Lam, mặt đỏ, đầu bốc khói.
“Chị….chị! Hai chúng ta thế này, có phải không tốt lắm?”
Khóe môi khẽ nhếch lên, Hạ Lam nhàn nhạt lên tiếng.
“Không phải cô đã nói tôi biết sao? Tôi có cô cũng có, từ góc độ sinh lý, chúng ta không hề khác biệt, có gì không tốt?”
Tống Tư Âm lập tức bị nghẹn.
Bây giờ Tống Tư Âm hối hận về những gì mình đã nói.
Thình thịch!
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập nhanh của Tống Tư Âm, tốc độ chỉ tăng không giảm.
Một luồng khí ấm thổi vào vành tai Tống Tư Âm, Hạ Lam nhỏ giọng thì thầm vào tai cô.
“Sao? Sao tim đập nhanh vậy?”
“Không lẽ vẫn chưa quen?”
Rất nhiều ngựa gào thét, cả người Tống Tư Âm hoang mang.
Đột nhiên một cảm giác choáng váng xộc thẳng lên đầu, mắt Tống Tư Âm tối sầm, suýt nữa ngã xuống.
Hạ Lam nhanh tay đỡ lấy Tống Tư Âm.
“Sao vậy?”
Giọng nói nhàn nhạt quẩn quanh, Tống Tư Âm hơi ngượng cúi đầu, miệng rì rầm.
“Tôi vừa…..căng thẳng quá, căng thẳng đến mức quên thở….”
Cảm giác ngột ngạt kỳ lạ đó gần như khiến Tống Tư Âm không thể giải thích.
Nghe vậy, Hạ Lam có chút dở khóc dở cười.
Từ đầu đến cuối Hạ Lam không nói gì, nhưng Tống Tư Âm xấu hổ như vậy. Cô cuống cuồng rời khỏi vòng tay của Hạ Lam, tay chân luống cuống dời bảng vẽ và ghế, ngồi xa cái giường.
“Tôi…..tôi không còn căng thẳng nữa! Có thể bắt đầu vẽ rồi.”
Hạ Lam không nói gì, yên lặng nhìn Tống Tư Âm.
Ánh mắt nghi ngờ lập tức khơi dậy tinh thần chiến đấu của Tống Tư Âm.
“Tôi thật sự có thể! Chị tin tôi!”
Vỗ mạnh vào mặt hai cái, gò má Tống Tư Âm hơi đỏ lên, hít sâu một hơi. Cô cố gắng bình tĩnh lại.
Cố lên! Tống Tư Âm, mày làm được!
Đến khi Tống Tư Âm mở mắt ra lần nữa, cả người đã bình tĩnh.
Cô cầm cọ vẽ dưới đất, bắt đầu phác họa trên giấy, động tác dứt khoát, mỗi đường nét đều vừa đúng. Khác hẳn dáng vẻ trước đó.
Thay đổi lớn trong thời gian ngắn, khiến Hạ Lam có chút sững sờ. Nhưng rất nhanh cô trở lại bình thường.
Trở về giường tạo dáng, lẳng lặng nằm đó, để Tống Tư Âm vẽ.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hơn 1 tiếng.
Trong phòng vang lên tiếng thở phào, như trút được gánh nặng.
“Được rồi!”
“Chị, thấy tôi vẽ thế nào?”
Đầy hứng thú cầm lấy giấy vẽ trong tay Tống Tư Âm, Hạ Lam bắt đầu cẩn thận đánh giá.
Đột nhiên bầu không khí lạnh xuống vài độ.
Mơ hồ nhận ra điều gì đó, Tống Tư Âm cẩn thận ngẩng đầu lên, hỏi.
“Chị, có vấn đề gì không?”
Khuôn mặt Hạ Lam lạnh lùng, không nói nhiều, thản nhiên trả lại tờ giấy cho Tống Tư Âm.
“Không, vẽ rất đẹp.”
Nhìn thấy người phụ nữ trên tờ giấy phác họa có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cũng rất chi tiết, nhìn thoáng qua phải cảm thán. Đây đúng là một bức tranh đại mỹ nhân! Đẹp không có gì so sánh được, nhưng chỉ có đẹp thôi.
Người phụ nữ trên tờ giấy phác họa đó, chỉ cần đổi khuôn mặt, có thể là bất kỳ ai. Hạ Lam cũng được, Tống Tư Âm cũng được. Chỉ là một ngàn bài hát một điệu nhạc mà thôi. Chỉ có kỹ năng, không có cảm xúc.
“Được rồi, cô vẽ xong, tôi mặc đồ.”
Giọng nói lạnh lùng, Hạ Lam nhặt quần áo dưới đất lên, mặc vào. Bóng lưng đó khiến Tống Tư Âm có chút hoang mang.
Cô nắm cổ tay Hạ Lam, nóng lòng lên tiếng hỏi: “Chị, có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì cô không biết à?”
Lúc này Hạ Lam đã mặc đồ được một nửa, cầm bức tranh lên, che khuôn mặt người phụ nữ trong bức tranh.
“Cô thấy sao, tôi có thể nhìn ra đây là mình không?”
Theo lời của Hạ Lam, Tống Tư Âm không biết nói gì, cả người có chút tự ti.
Phải, cô vẽ rất tệ.
Từ góc nhìn người phác họa body. Khác với chân dung thông thường, những bức vẽ body ngoại trừ phải phục lại tình huống thực tế của người mẫu, còn phải bổ sung thêm hiểu biết của nghệ sĩ.
Tập trung vào chủ đề, nêu bật những suy nghĩ nội tâm của người vẽ. Đây là điều người ta thường nói, có vạn Hamlet trong lòng vạn người.
Bản phác thảo của Tống Tư Âm hiện tại, chỉ có thể nói đã khôi phục lại vẻ ngoài của Hạ Lam ở mức độ lớn nhất, thậm chí không làm nổi bật các đường nét trên khuôn mặt, đặc điểm nhân vật. Hoàn toàn là chiếu lệ!
Mím môi, Tống Tư Âm có chút xấu hổ cúi đầu.
“Chị, xin lỗi….. tôi không cố ý.”
Lạnh lùng nhìn Tống Tư Âm, Hạ Lam vẫn vô cảm.
“Cô không cần xin lỗi tôi, tôi chỉ hoàn thành lời hứa với cô. Bây giờ cô vẽ xong rồi, không còn gì để nói.”
“Tôi còn làm thêm giờ, tạm thời đừng nói nữa.”
Ngay khi Hạ Lam xoay người, Tống Tư Âm nắm chặt cổ tay chị, ánh mắt hiện lên sự quyết tâm.
“Không! Không thể cứ để vậy được!”
“Chị, chị chờ tôi! Cho tôi thêm một cơ hội!”
Nói xong, Tống Tư Âm không quan tâm Hạ Lam có đồng ý hay không, vội vàng chạy ra ngoài, giống như chạy trốn, chạy vào nhà vệ sinh.
Tạt nước lạnh vào mặt, cơ thể Tống Tư Âm run lên vì lạnh. Nhưng cô vẫn không dừng lại. Cho đến khi từng centimet trên cơ thể thích nghi với nước lạnh, Tống Tư Âm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chính mình trong gương.
Tống Tư Âm, sao mày có thể để yếu tố bên ngoài ảnh hưởng? Nghĩ nhiều vậy làm gì? Lẽ nào mày đã quên thân phận của mình? Bây giờ mày chỉ cần là một họa sĩ, cần phải vứt bỏ suy nghĩ xao lãng.
Những lời tương tự liên tục lặp lại trong đầu. Một lúc sau, Tống Tư Âm mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sáng suốt. Lúc này cô đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.
Hít sâu một hơi, Tống Tư Âm trở về phòng, trịnh trọng cúi đầu với Hạ Lam.
“Chị! Xin chị cho tôi thêm một cơ hội! Lần này, tôi nhất định vẽ được!”
Đây là lần đầu tiên Tống Tư Âm trịnh trọng nhờ Hạ Lam. Cho dù trước đó cô muốn ở nhà Hạ Lam, đều là nửa làm nũng nửa cầu xin.
Ánh mắt hiện lên sự phức tạp, Hạ Lam nhàn nhạt ừ một tiếng: “Cơ hội cuối cùng, vẽ không được thì đừng vẽ.”
Nghe vậy Tống Tư Âm vội vàng gật đầu, hai mắt lóe lên, trực tiếp đến gần Hạ Lam.
Không quan tâm gì hết, cô đặt tay lên áo của Hạ Lam.
Tống Tư Âm vừa cởi, vừa nói năng rất hùng hồn: “Chị, chị yên tâm! Lần này tôi nhất định vẽ được!”
Nói xong, Tống Tư Âm giống như bị tẩu hỏa nhập ma, liền chủ động cởϊ qυầи áo của Hạ Lam.
Hành động đột ngột này, khiến Hạ Lam hơi sững sờ.
Một cảm giác quỷ dị tràn ngập trong lòng. Sao….mình đột nhiên cảm thấy như bị người ta quấy rối vậy?
Theo động tác của Tống Tư Âm, cảm giác của Hạ Lam càng mãnh liệt hơn.
Sau khi Tống Tư Âm cởi xong đồ trên người Hạ Lam xuống, cánh tay đột nhiên dùng sức, đẩy cô xuống giường.
Theo quán tính, Tống Tư Âm cũng ngã xuống theo.
Đúng lúc cô chống tay lên giường, đè cả người lên Hạ Lam. Thái độ rất bề trên.
“Cô…..”
Ánh mắt Hạ Lam có chút kỳ lạ, hơi mở miệng.
Hạ Lam còn chưa nói xong, Tống Tư Âm liền đưa tay tiếp tục chạm vào người Hạ Lam, trong miệng lẩm bẩm.
“Trước đó thấy động tác của chị không đúng lắm, quả nhiên, như vậy đẹp hơn!”
Nhân lúc Hạ Lam đang ngớ người, Tống Tư Âm sắp xếp Hạ Lam vào tư thế mình muốn.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Lam, Tống Tư Âm gật đầu, cau mày.
“Hít…. đúng là tốt hơn trước một chút, nhưng…sao cảm thấy hơi thiếu?”
Đi tới bên cạnh cửa sổ, Tống Tư Âm kéo rèm cửa ra, ánh nắng chiều chiếu nghiêng trên người Hạ Lam, cái bóng được kéo dài vô tận.
Trong không khí mơ hồ có thể nhìn thấy chút bụi nhỏ, phối hợp với thân hình khỏe đẹp của Hạ Lam, bầu không khí lập tức nâng lên.
Hài lòng gật đầu, Tống Tư Âm ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu vẽ.
Chưa được vài nét, Tống Tư Âm dường như nhận ra gì đó, hơi nheo mắt, dần dần hướng về ngực Hạ Lam, đưa tay ra. Khi ngón tay lạnh lẽo chạm vào da, Hạ Lam hít một hơi.
Ánh mắt cô trừng Tống Tư Âm: “Cô làm gì vậy?”
“Đã nói đừng nhúc nhích! Tôi đang điều chỉnh tư thế!”
Nói xong, tiếng trách mắng của Tống Tư Âm vang lên, hiếm thấy rất thẳng thắn, không hề lúng túng.
Theo tầm mắt của Tống Tư Âm, Hạ Lam quay đầu sang chỗ khác, phát hiện Tống Tư Âm đang nhìn cái bóng của mình, điều chỉnh phương hướng cơ thể.
Sau hai ba lần, Hạ Lam sắp bị Tống Tư Âm sờ khắp người.
Cơ thể từ từ khô ngóng, Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm, có chút âm trầm lên tiếng: “Xong chưa?”
Lúc này Tống Tư Âm đang đắm chìm trong sáng tạo của mình, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
“Góc này mới đúng!”
“Chị, giữ vậy nha! Tôi lập tức vẽ, tranh thủ vẽ xong trong vòng 1 tiếng.”
1 tiếng?! Điên hả?!
Hạ Lam rất muốn chửi, nhưng nhìn ra Tống Tư Âm đang rất tập trung, lại cảm thấy bị nghẹn.
Ánh mắt hơi chìm xuống, giọng của Hạ Lam xa xôi vang lên: “Lần này, cô nhất định phải vẽ tốt.”
Nếu không, cô sẽ không nhịn được xử lý cô ấy tại chỗ!
Dường như không nhận ra sự bất thường trong lời của Hạ Lam, Tống Tư Âm gật đầu, nghiêm túc lên tiếng.
“Chị yên tâm! Lần này nhất định sẽ làm nổi bật tư thái đẹp nhất của chị!”
Rất nhanh cả căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng viết chì ma sát trên giấy, tiếng hít thở của hai người.
Lần này Tống Tư Âm như bị thần nhập, vài đường nét khuôn mặt và cơ thể Hạ Lam nổi bật trên tờ giấy.
Bức tranh lần này của Tống Tư Âm không chỉ tập trung vào vẻ ngoài của Hạ Lam, thậm chí còn thêm hiệu ứng đặc biệt giữa sáng và tối. Đặc điểm khuôn mặt và biểu cảm chi tiết của nhân vật đều được xử lý tinh tế.
Trong 1 tiếng, Hạ Lam trải qua 1 tiếng trong dày vò. Quá đáng nhất chính là, Tống Tư Âm vì muốn tìm được hiệu ứng ánh sáng tốt, thỉnh thoảng còn chạm vào cô để điều chỉnh tư thế. Điều chỉnh trạng thái cô ấy thích nhất.
Ánh nắng bên ngoài thay đổi theo thời gian, Tống Tư Âm vừa vẽ, vừa điều chỉnh tư thế của Hạ Lam. Trong vòng 1 tiếng, Hạ Lam giống như con cừu non nằm trên thớt, để mặc Tống Tư Âm sắp đặt.
Đúng là nghiệp chướng! Có vẻ như đùa hơi quá.
Cuối cùng, Tống Tư Âm đặt cọ xuống, thở phào một hơi, nhìn tranh của mình, hài lòng gật đầu.
“Xong rồi.”
Giây tiếp theo, Hạ Lam như trút được gánh nặng. Gần như không thể chờ được, nhặt quần áo dưới đất lên, nhanh chóng mặc vào.
Hành động như vậy khiến Tống Tư Âm nghi hoặc.
“Chị, có chuyện gì vậy?”
“Có phải bị lạnh không? Xin lỗi, lúc nãy đã mở rèm với cửa sổ.”
Lạnh cái rắm! Huyệt thái dương của Hạ Lam đập thình thịch, cô thật sự muốn dạy cô ấy một bài học, nhưng vô dụng. Cô chỉ đành nuốt cơn giận này vào bụng.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Hạ Lam thâm trầm nhìn Tống Tư Âm, gần như nghiến răng nói.
“Lần này vẽ thế nào?”
Tống Tư Âm tự tin đưa bức tranh tới, vẻ mặt đầy tự hào.
“Chị yên tâm! Bức tranh body lần này là một trong những tác phẩm tôi hài lòng nhất! Tuyệt đối không để chị thất vọng!”
Khi nhìn thấy bức tranh, đồng tử của Hạ Lam co rút.
Rõ ràng chỉ là một bức tranh trắng đen bằng viết chì, nhưng Hạ Lam có thể nhìn ra trạng thái của nhân vật trong tranh, sắc mặt hơi đỏ, mỗi cử chỉ đều toát lên sự quyến rũ của chính mình.
Chỉ cần nhìn thoáng ra, Hạ Lam có thể nhận ra sự rung động trong lòng.
Bức tranh này rất tuyệt! Đặc biệt phối hợp với hiệu ứng ánh sáng, Hạ Lam trên bức tranh giống như đang nhìn người yêu của mình. Dáng vẻ thâm tình, thuần khiết. Ngay cả bản thân Hạ Lam cũng chưa từng thấy mình như vậy.
Quả nhiên cô thật sự rơi vào rồi.
Cuống họng trượt xuống, một lúc sau Hạ Lam chậm rãi nói ra vài chữ: “Vẽ đẹp lắm.”
Sau khi nhận được sự công nhận của Hạ Lam, Tống Tư Âm vui như muốn bay, cả người không giấu được sự phấn khích.
“Tôi biết mình có thể mà!”
“Khi vẽ, tôi có một cảm giác rất đặc biệt, hạ ⓑút như thần, dường như có người đang dẫn dắt từ phía sau! Lần này, nhất định sẽ đạt điểm cao trong tiết thực hành!”
Lời vừa ra, Hạ Lam nhíu mày, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Có ý gì? Tống Tư Âm dám lấy bức tranh này làm bài tập về nhà để nộp?