Một đêm ngủ ngon. Đến giữa trưa, nắng nóng khiến Hạ Lam cảm thấy hơi nực. Cô mở mắt ra, cả người đều có cảm giác nhớp nháp, phía sau có người đang ôm cô thật chặt.
“Tư Âm?”
Nhẹ giọng gọi, bên tai Hạ Lam vang lên tiếng rầm rì.
Tối qua Tống Tư Âm ôm cô ngủ cả đêm!
Hơn nữa, ngủ đến trưa mới thức.
Đây thật sự là ảo tưởng đối với người có giờ giấc sinh học cực kỳ điều đặn như Hạ Lam.
Nhận ra điều này, ánh mắt Hạ Lam lóe lên sự kỳ lạ. Hạ Lam là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, trong phòng có bất kỳ sự hiện diện dư thừa nào cũng khiến cô cảnh giác. Chỉ cần có thêm một người ngủ chung trên giường, cô liền khó chịu, chứ đừng nói là ôm nhau ngủ.
Giọng nói mơ màng từ phía sau truyền đến, Tống Tư Âm vẫn chưa thức, trong miệng còn thì thầm cái gì đó.
“Chị, đừng sợ…..”
“Tôi sẽ luôn bên cạnh bảo vệ chị.”
Tống Tư Âm liên tục lặp lại 2 câu này.
Trong lòng khẽ run, nét mặt Hạ Lam phức tạp, cô cố gắng tránh khỏi cái ôm của Tống Tư Âm.
Nhưng Hạ Lam càng nhúc nhích, Tống Tư Âm ôm càng chặt.
Trong lúc nhất thời, Hạ Lam không thoát ra được.
Hạ Lam nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt.
“Tống Tư Âm, buông ra. Cô đè tôi!”
Tống Tư Âm đang ngủ như chim sợ cành cong, cả người tỉnh táo, vội vàng rút lại bàn tay đang ôm Hạ Lam.
Mắt vẫn chưa mở, Tống Tư Âm liên tục xin lỗi.
“A…..chị, xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Tối qua chỉ muốn ôm chị một lát thôi, tôi đã cố gắng kiềm chế, không phải tôi cố ý đè chị.”
Nói xong, Tống Tư Âm vẫn đang buồn ngủ, cái đầu nhỏ liên tục gật gù.
Tất nhiên là rất buồn ngủ.
Hạ Lam phức tạp nhìn Tống Tư Âm, nói: “Không sao, buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, tôi đi làm việc.”
Lời vừa ra, Tống Tư Âm như được ân xá, ngã lại xuống giường, kéo chăn, ngủ.
Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như tối qua bị hành hạ rất nhiều.
Vừa mới bước vào phòng sách, Hạ Lam thấy điện thoại của mình liên tục rung lên. Rất nhiều cuộc gọi, giống như gọi đòi mạng, chỉ cần rung thôi cũng khiến người ta tê cả da đầu.
Nhíu mày, Hạ Lam nghe.
“Châu Đồng, cô điên à? Gọi nhiều vậy làm gì?”
Ngay lập tức giọng ngạc nhiên của Châu Đồng vang lên.
“Hạ Lam, cô không sao chứ?”
“Tôi đã nhờ đồng nghiệp sở cảnh sát liên hệ với nhân viên khu vực của cô, chắc sắp phá cửa nhà cô rồi.”
“Binh, binh…”
Vừa nói xong, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên, theo sau là lời quan tâm của đại bạch.
“Xin hỏi có phải cô Hạ Lam không? Chúng tôi là nhân viên khu vực, vừa nhận được điện thoại từ đồng nghiệp của cô, nói cô có thể cần giúp đỡ, bây giờ có tiện mở cửa không?”
Xoa huyệt thái dương, Hạ Lam hơi nghiến răng nói.
“Châu Đồng, chờ tôi chút!”
Cúp điện thoại, Hạ Lam đi đến cửa. Giải thích với nhân viên một hồi, sau đó tiễn họ đi.
Điện thoại lại vang lên, là Châu Đồng gửi tin nhắn đến.
[Châu Đồng: Người ta mới báo tin cho tôi, cô ngủ quên?]
Hạ Lam đang bực mình, không muốn nói chuyện với người này, trả lời vài chữ.
[Không vậy thì sao?]
Tin nhắn vừa gửi đi 5 giây, cuộc gọi đòi mạng của Châu Đồng lại tới, Hạ Lam có chút không kiên nhẫn nghe máy.
“Tốt nhất là cô có việc gì gấp. Chuyện nhân viên khu vực, tôi còn chưa tính với cô!”
“Không……”
Châu Đồng bên kia rõ ràng nói chuyện rất cẩn thận, liên tục thăm dò.
“Cô thật sự chỉ ngủ quên? Không có xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta là đồng nghiệp nhiều năm, có gì khó khăn nhất định phải nói với tôi.”
Huyệt thái dương giật đùng đùng, Hạ Lam gần như nghiến răng để nói.
“Châu Đồng, cô điên hả? Tôi đã nói là ngủ quên.”
Nói xong, Châu Đồng triệt để bùng nổ.
“Nhưng cô làm việc ở sở cảnh sát nhiều năm như vậy! Cả năm 365 ngày đều đến sớm nửa tiếng để bấm thẻ, trước giờ chưa từng đi trễ!”
“Cô nói với tôi là ngủ quên, sao cô không nói là mặt trời mọc từ hướng tây đi?!”
Hạ Lam ngủ quên. Khái niệm gì vậy? Giống như một người bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đột nhiên hết bệnh. Ai cũng phải ngạc nhiên chứ?!
Lông mày nhíu lại, Hạ Lam vừa định lên tiếng giải thích, một giọng nói mơ màng vang lên.
“Chị, ai vậy? Tôi vừa nghe thấy tiếng gõ cửa?”
Quay đầu theo bản năng, Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm đang cố mở đôi mắt buồn ngủ, đi ra phòng khách.
“Không có gì, đại bạch đến kiểm tra axit nucleic theo quy trình thôi. Cô không ngủ tiếp sao?”
Tống Tư Âm lắc đầu: “Không ngủ nữa, trưa rồi, chút nữa phải uống thuốc.”
Dường như nhớ ra gì đó, Tống Tư Âm lại bổ sung.
“Xin lỗi chị, tại tôi ngủ xấu quá, ôm chặt chị, làm chị trễ giờ làm. Tôi có giúp được chuyện gì không?”
Dù vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng vẫn nhớ xin lỗi chị.
Khẽ mím môi, giọng Hạ Lam nhẹ nhàng đến mức bản thân không tin nổi.
“Không sao, đi rửa mặt, tôi đã làm bữa sáng để trong nồi cho cô.”
Vừa nghe có bữa sáng, cả người Tống Tư Âm tỉnh táo, gật đầu như gà mổ thóc, vội vàng rời đi.
Có trời mới biết, cô vừa thức đói đến mức nào!
Đã trưa rồi, trong bụng trống rỗng.
Châu Đồng nghe hết sự tương tác giữa hai người qua điện thoại, Hạ Lam chưa kịp lên tiếng. Cô đã nói một tràng như súng liên thanh.
“Cô gái vừa nói chuyện với cô là ai? Là người bạn nhỏ lần trước cô nhắc sao? Có phải vì cô ấy nên cô mới ngủ quên? Hai người có quan hệ gì?”
“Hạ Lam! Thẳng thắn trả lời tôi!”
Nói xong, Châu Đồng có chút nóng nảy.
Hai người quen nhau nhiều năm, Châu Đồng không chỉ là đồng nghiệp, còn là bạn của cô ấy, thậm có đối với cô ấy còn có chút tình cảm không thể giải thích.
Hoàn cảnh hiện tại, cô rất khó tin hai người không xảy ra chuyện gì!
Giọng Hạ Lam có chút cứng ngắc: “Cô nghĩ nhiều rồi, tối qua tôi không khỏe, cô ấy tạm thời chăm sóc tôi thôi.”
“Hơn nữa, cô ấy thẳng, lại còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp. Tôi không đói đến mức ăn tạp.”
“Nếu cô ấy chỉ chăm sóc cô, sao hai người lại ngủ chung?”
Hạ Lam mất kiên nhẫn: “Không liên quan gì đến cô.”
Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu, lần này, Châu Đồng không hỏi nữa.
Cô rõ ràng cảm giác được, Hạ Lam hơi chán ghét những câu hỏi này.
“Được, vậy cô giữ sức khỏe…..”
“Tôi nói chứ, cô….nhất định phải biết chừng mực! Người ta còn nhỏ, còn là thẳng, cô tuyệt đối đừng để người ta dính vô!”