Thấy Tống Tư Âm mặc đồ ngủ mỏng manh vội vàng chạy tới, Hạ Lam nhíu mày. Cô không nói gì, cầm lấy bản vẽ, nhìn lướt qua. “Ừ, biết rồi.”
“Bây giờ tôi gửi bức tranh này cho đồng nghiệp ở sở cảnh sát.”
Tống Tư Âm trơ mắt nhìn Hạ Lam đi vào phòng sách, vẽ xong, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.
“Khụ! Khụ!”
Có lẽ vì quá yên tâm, Tống Tư Âm không nhịn được ho sặc sụa. Sau khi ho xong, Tống Tư Âm vô thức co rúm lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Dáng vẻ đó, giống như sắp ho ra lá phổi.
Nhíu mày chặt hơn, Hạ Lam không nhịn được đưa tay vỗ lưng cho Tống Tư Âm, cố gắng giúp cô ấy thuận khí. “
Việc gấp, nhưng cũng phải biết giữ sức khỏe, nhất định lại bị cảm rồi.”
Hít sâu vài hơi, Tống Tư Âm cuối cùng đã thở được.
Cô chân thành giải thích: “Có rất nhiều người vẽ chân dung chuyên nghiệp, chị chịu giao việc này cho tôi, là tin tưởng tôi. Tôi tuyệt đối không thể làm chị thất vọng.”
“Hơn nữa, tôi không bị dương tính, chỉ là cảm bình thường, không chết….”
“Hít! Đau! Chị làm gì vậy?”
Chưa nói xong, một ngón tay mảnh khảnh đưa tới, ⓑúng vào cái đầu nhỏ của Tống Tư Âm.
Vầng trán trắng nõn lập tức sưng đỏ, ôm đầu, Tống Tư Âm có chút u oán nhìn Hạ Lam, trong miệng rầm rì.
“Chị, chị làm gì vậy? Trán sưng rồi! Lỡ ngày mai bạn thân của tôi muốn gọi video, tôi làm sao giải thích với cậu ấy?”
“Tôi đã nhẹ tay rồi.”
Hạ Lam cầm tài liệu trên bàn, lật xem, dừng lại nói tiếp.
“Nếu ai cũng giống cô, vì vụ án bỏ qua tình trạng sức khỏe, vậy những vụ án tiếp theo thì sao? Không phải mất mát không đáng giá sao?”
Hình như…..nói có lý!
Tống Tư Âm đăm chiêu gật đầu, lập tức phản ứng lại.
“Ui, không đúng, chị! Chị vẫn chưa nói tôi biết, tranh của tôi thế nào!”
Nhìn thật kỹ Tống Tư Âm, Hạ Lam lạnh nhạt nói: “Vừa mới gửi fax, bây giờ đang chờ kết quả từ sở cảnh sát.”
“Trước 12g đêm sẽ có tin, sau đó sẽ nói cô biết, cô đi nghỉ ngơi đi.”
“Hả?”
Nghe đến đó, khuôn mặt Tống Tư Âm lộ vẻ không tình nguyện, cẩn thận thủ thăm dò: “Tôi không thể ở đây chờ tin sao? Tôi thật sự muốn biết kết quả thế nào!”
“Không!”
Hạ Lam nói xong, trực tiếp ôm Tống Tư Âm ném vào phòng. Trước khi đóng cửa, Hạ Lam lạnh lùng nhìn Tống Tư Âm.
“Có kết quả sẽ báo với cô, cô cứ nghỉ ngơi, không có lệnh của tôi, không được bước ra khỏi phòng.”
Cạch, cánh cửa đóng lại. Tống Tư Âm cuộn người trong chăn, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt.
Cô biết Hạ Lam quan tâm mình, nhưng…. Thái độ này có phải quá cứng rắn không?
****
Đinh, đinh! Vừa đến 12g tối, Tống Tư Âm gần như bật dậy khỏi giường, chỉ có đôi mắt còn buồn ngủ. Nhưng vẫn cố gắng làm bản thân tỉnh táo.
Cô thật sự muốn biết, liệu cô có giúp được gì hay không?
Đây là cơ hội chứng tỏ trước mặt Hạ Lam, không thể bỏ qua!
Nghĩ đến đây, Tống Tư Âm liền lên tinh thần, mang dép lê, muốn đến phòng sách tìm Hạ Lam.
Giờ này….chắc đã nghỉ ngơi rồi ha?
Tống Tư Âm chưa kịp đến gần, một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Tống Tư Âm chưa từng thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Hạ Lam.
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi! Tôi không đi, đừng có gọi điện đến nữa!”
“Hả, em trai? Đó là con của ông, không phải em trai tôi!”
“Năm đó ông tuyệt tình với mẹ tôi như vậy, sao không nghĩ tới có ngày hôm nay? Đừng có gọi cho tôi nữa!”
Cốp một tiếng, Hạ Lam tức giận ném điện thoại xuống đất, ánh mắt rực lửa, nét mặt như muốn ăn thịt người.
“Ah…..”
Ngạc nhiên thốt lên một tiếng, Tống Tư Âm rụt cổ lại.
Hạ Lam hung dữ như vậy làm cô sợ.
Gần như ngay lập tức, Hạ Lam nhận ra có người trốn trong góc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn tới.
Đôi mắt hơi nheo lại, lời nói nguy hiểm vang lên.
“Đây là phòng sách của tôi, tại sao không gõ cửa đã đi vào?”
“Xin….. xin lỗi.”
Tống Tư Âm có chút sợ, nhưng vẫn trịnh trọng xin lỗi Hạ Lam.
“Vừa rồi tôi không có ý nghe lén, chỉ là thấy chị nổi nóng, không yên lòng nên mới đến đây nhìn chị. Chị yên tâm, vừa rồi tôi không nghe thấy gì cả, hơn nữa, cho dù nghe được cũng không nói.”
Sau khi nhìn kỹ Tống Tư Âm, Hạ Lam nhặt cái điện thoại vỡ màn hình lên, yên lặng ngồi xuống ghế.
Cô đưa lưng về phía Tống Tư Âm, lạnh lùng nói: “Được rồi, chỗ này không có việc của cô, về phòng nghỉ ngơi đi!”
Rõ ràng vẫn là bóng lưng trước đây. Nhưng Tống Tư Âm đọc được nỗi buồn từ bóng lưng của Hạ Lam, trong lòng khẽ run lên.
Cứ vậy…..đi sao? Khoảng thời gian này Hạ Lam chăm sóc cô rất tốt, lúc chị ta đau khổ, mình chỉ có thể rời đi thôi sao?
Khẽ mím môi, ánh mắt Tống Tư Âm do dự, cuối cùng lóe lên một tia kiên định, cô hạ quyết tâm.
Một cảm giác ấm áp truyền đến từ phía sau lưng, Hạ Lam run lên.
Khóe mắt để ý tới cánh tay trắng nõn kia, đang ôm chặt lấy mình.
Là Tống Tư Âm.
Cô nhân lúc Hạ Lam không chú ý, lặng lẽ đi đến phía sau chị, cho chị một cái ôm thật chặt.
Lúc này, giọng của Tống Tư Âm mềm như lông chim: “Chị, không phải trước đó tôi đã nói rồi sao? Nếu chị thấy buồn, ôm một cái, sẽ không còn khó chịu nữa.”
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đã qua rồi, đừng đau lòng như vậy có được không?”
Thoáng chốc, cơ thể Hạ Lam thả lỏng, khóe môi vô thức hiện lên nụ cười nhạt.
Tống Tư Âm chớp mắt nhìn chị nói: “Chị, nếu chị tin lời tôi, có thể nói tôi biết chị đang buồn chuyện gì, nói ra sẽ không còn khó chịu nữa.”
Giọng điệu Hạ Lam thoải mái hơn, thấp giọng hỏi: “Sao? Cô tò mò chuyện của tôi sao?”
Tống Tư Âm thành thật gật đầu, nói không chút do dự.
“Tất nhiên là tò mò, là người ai cũng tò mò, điều gì có thể khiến một người có tính kỷ luật, ưu tú và trưởng thành như chị trở nên thô lỗ như vậy?”
“Nhưng tất cả phải do chị tự nguyện, nếu chị không muốn nói, tôi cũng chỉ an ủi chị. Cái gì cũng không hỏi.”
Im lặng rất lâu, Hạ Lam bất ngờ lên tiếng.
“Người vừa gọi đến là cha trên danh nghĩa của tôi, cũng là người cả đời này tôi không thể tha thứ.” “
Khi còn nhỏ, tôi với mẹ bị một đám người bí ẩn bắt cóc, người đàn ông đó nhẫn tâm không giao tiền chuộc, tôi tận mắt nhìn thấy mẹ chết trước mặt tôi. Còn người cha trên danh nghĩa của tôi, trước khi hung thủ bị bắt, thi thể mẹ tôi vẫn còn lạnh, nhanh chóng cưới một người phụ nữ, sinh được một đứa con trai!”
“Hôm nay, còn dám mời tôi về để dự sinh nhật con trai của bà ta. Sao bà ta dám!”
Siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, đôi mắt Hạ Lam hơi đỏ, giống một con thú hoang sắp phát điên.
Thấy vậy Tống Tư Âm có chút bối rối, không biết nên khuyên thế nào. Chỉ có thể dùng hết sức, mở nắm đấm đang siết chặt của Hạ Lam.
Nhìn lòng bàn tay đầy máu, Tống Tư Âm cực kỳ đau lòng, liên tục thổi nhẹ, như thể muốn giảm đau bằng cách vụng về này.
“Chị! Chị đừng giận, đừng giận!”
“Sao chị có thể tự tổn thương bản thân vậy? Như chị nói, chị không thể tha thứ cho cha của chị, đừng tự tổn thương mình vì một người không đáng được chứ?”
“Hộp y tế đâu? Bây giờ tôi giúp chị xử lý vết thương.”
Lập tức nhớ lại lần trước mình từng lấy, Tống Tư Âm chạy ra khỏi phòng sách tìm được hộp y tế.
Cẩn thận cầm cồn và bông tăm, Tống Tư Âm khử trùng cho Hạ Lam.
Từ đầu tới cuối, Hạ Lam đều vô cảm nhìn Tống Tư Âm, như thể vết thương trên tay chẳng có chút cảm giác gì với cô.
Tống Tư Âm băng bó vết thương cho Hạ Lam, cuối cùng còn thắt một cái nơ xinh xắn.
Hài lòng gật đầu, Tống Tư Âm lên tiếng: “Được! Băng bó cẩn thận rồi! Thế nào? Tốt chứ?”
Yên lặng nhìn bàn tay giống bánh bao của mình, Hạ Lam hiếm thấy không ghét bỏ.
“Đủ tốt.” “
Vậy kết thúc những buồn phiền hôm nay đi, chúng ta đi ngủ được không? Ngủ một giấc, mọi thứ đều qua hết, không cần nghĩ tới nữa.”
Chỉ sợ Hạ Lam không đồng ý, Tống Tư Âm nắm chặt tay khác của chị. Gần như kéo chị về phòng.
Tống Tư Âm ấn Hạ Lam nằm xuống giường, cẩn thận kéo chăn cho chị, quấn chặt cả người chị.
Hơi mở miệng, Hạ Lam vừa định nói thì Tống Tư Âm giành trước.
“Chị yên tâm, tối nay tôi ngủ giường xếp, chị nằm đó ngủ ngon đi!”
Ôm lấy chăn nhỏ của mình, Tống Tư Âm vừa định xoay người.
Đột nhiên có một lực yếu ớt từ tay áo, Tống Tư Âm tò mò ngẩng đầu lên.
Thấy ánh mắt Hạ Lam hiện lên một chút yếu đuối, giọng nhàn nhạt: “Tối nay, ngủ chung đi?!”