Thấy Tống Tư Âm cảm động như vậy, giọng lạnh lùng của Hạ Lam chợt vang lên. “Không có nguyên liệu để nấu.”
Nụ cười cứng ngắc trên mặt, Tống Tư Âm cảm thấy bị lừa.
“Chị vừa hỏi tôi mà!”
Hơi nhíu mày, Hạ Lam hỏi ngược lại: “Hiện giờ tình hình trong nhà thế nào, cô không biết?”
“Để làm bữa cơm hôm nay, nguyên liệu đã dùng gần hết, không còn nhiều nữa.”
Đúng là vậy. Nói thật, nếu trước đó không phải Tống Tư Âm chỉ nấu mì, bây giờ đã chết đói rồi.
Nhưng….. Ánh mắt lóe lên một chút nghi ngờ, Tống Tư Âm hỏi.
“Vậy….. sao chúng ta lại ăn nhiều vậy?”
“Không phải nên…..” - Tiết kiệm sao?
Còn chưa nói xong, Tống Tư Âm thức thời ngậm miệng.
Người ta đặc biệt nấu nhiều món cho mình, ăn rồi lại nói vậy, có vẻ hơi không có lương tâm?
Trong lúc Tống Tư Âm lo lắng, Hạ Lam đặt đũa xuống, thờ ơ nói: “Không phải cô làm ầm lên muốn ăn cá kho với sườn xào chua ngọt sao?”
Lời vừa ra, trong lòng Tống Tư Âm đột nhiên run lên.
Cô nhớ mang máng, lúc bệnh đã từng làm nũng, nói ra khi không muốn ăn cháo trắng…. Hạ Lam còn nhớ.
Một cảm giác không tên xộc lên đầu, Tống Tư Âm cảm thấy hơi khó thở. Cô vội vàng gắp một miếng đầu cá để vào chén của Hạ Lam, cố gắng che đậy sự bối rối của mình.
“Chị mau ăn đi! Cá này rất ngon!”
Nhìn thấu sự hớ hênh của Tống Tư Âm, Hạ Lam cũng không vạch trần, chỉ im lặng ăn miếng cá trước mặt.
Hương vị ổn.
Đúng lúc này, trên tivi vang lên bản tin thời sự.
[20 năm đã trôi qua kể từ khi truy tố vụ án hình sự chặt xác đặc biệt nghiêm trọng ở Thiên Kinh, hung thủ vẫn còn là một ẩn số, toàn xã hội đang dần chú ý đến vấn đề này.]
[Phỏng vấn ngẫu nhiên một vài người qua đường tại hiện trường, bày tỏ quan điểm của họ đối với vấn đề này…..]
Có lẽ vì Hạ Lam là pháp y, Tống Tư Âm có chút quan tâm đến các vụ án hình sự trên tivi nhiều hơn.
Lúc ăn cơm hơi dừng lại một chút, Tống Tư Âm có chút tò mò nhìn tivi.
“Chị, vụ án chặt nhỏ xác hơn 20 năm trước, tới giờ vẫn chưa tìm được hung thủ sao?”
“Vụ án dã man như vậy, sẽ không vì luật tố tụng hình sự, để hung thủ chạy thoát chứ?”
Sau lời nhắc của Tống Tư Âm, Hạ Lam cũng nhìn vào tivi, nhàn nhạt giải thích.
“Vụ án này lúc đó chấn động cả Thiên Kinh, nạn nhân là một nữ sinh đại học, lúc được người ta phát hiện, thi thể đã bị chặt nhỏ thành hơn 2000 mảnh, một số trong số đó thậm chí còn bị luộc chín, băm nhỏ.”
“Bởi vì kỹ thuật lúc đó còn lạc hậu, vẫn chưa tìm được hung thủ, bây giờ đã qua 20 năm.”
2000 mảnh thi thể….
Nhạy cảm nắm bắt những từ mấu chốt trong lời nói của Hạ Lam, Tống Tư Âm lập tức cảm thấy cơm hết ngon.
May mà cô đã ăn đủ no, nếu không bữa cơm hôm nay sẽ lãng phí.
Dùng đũa chọt chọt vào chén cơm, nét mặt Tống Tư Âm hiện lên một chút thương cảm.
“Hơn 2000 mảnh thi thể…. còn có thể nhận rõ nhân dạng sao?”
“Gia đình của cô ấy, nhìn thấy con gái của mình biến thành như vậy, chắc sẽ đau lòng lắm? Chị, bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển, liệu có thể bắt được hung thủ không?”
Nghe vậy, Hạ Lam trầm mặc một lúc, lời nói có chút nặng nề.
“Chứng cứ năm đó lưu lại cực kỳ ít, cả quá trình phải dựa trên chứng cứ để tìm kiếm hung thủ, cơ bản không khả quan. Hiện trường năm đó thay đổi quá nhiều, nạn nhân cũng đã được chôn cất, vụ này nhất định sẽ 0 0 0 0 0 0 0 0 0 thành án treo.”
Không phải cảnh sát không muốn giải oan cho nạn nhân, chỉ là hiện thực không cho phép.
Cảnh sát với pháp y dù lợi hại đến mấy cũng là người, đâu phải toàn năng. Điều họ duy nhất có thể làm, chính là sát cánh với các vị thần với tư cách là con người. Cố hết sức thôi.
Vẻ mặt Tống Tư Âm tối sầm với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cả người có chút lạc lõng.
Thật ra, cô cũng biết rõ đáp án mà? Chỉ là, gặp một chị pháp y lợi hại như vậy, trong lòng có chút hy vọng thiết thực thôi….
Lúc này Tống Tư Âm ỉu xìu cúi đầu, Hạ Lam lên tiếng trấn an: “Không sao đâu, ít nhất lúc đó cảnh sát đã cố hết sức đem tất cả mảnh vụn thi thể về, lúc nữ sinh viên kia được an táng, có khả năng giữ được diện mạo ban đầu.”
Hơn 2000 mảnh? Giữ được diện mạo ban đầu? Mí mắt giật giật, Tống Tư Âm lắc đầu theo bản năng.
“Không thể nào đâu!”
“Đó là thi thể, đâu phải trò chơi ghép hình! Hơn nữa người bị chặt thành 2000 mảnh, sao có khả năng khôi phục lại hình dáng ban đầu?”
Ánh mắt nghi ngờ này làm Hạ Lam có chút khó chịu.
Cô cầm đũa, khuấy những khúc xương cá còn sót lại trên bàn, cẩn thận sắp xếp từng cái một.
Nét mặt tập trung và nghiêm túc đó, khiến Tống Tư Âm có chút thất thần.
Quả nhiên khi nghiêm túc rất đẹp! Dù không biết chị đang làm gì, nhưng không cản trở cô thưởng thức!
Mở to mắt, Tống Tư Âm liên tục nhìn Hạ Lam từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy vui.
Ui chao, mình thật sự muốn có một chị dâu đẹp như chị ta! Thật là….. có chút tiện nghi cho anh trai quá!
Hạ Lam là một người làm việc rất tập trung, ánh mắt nóng rực của Tống Tư Âm không hề đá động được cô.
Sau gần 10p, giọng nói lạnh nhạt vang lên. “Xong rồi.”
Theo ánh mắt Hạ Lam, Tống Tư Âm nhìn xuống bàn.
Giây tiếp theo, đồng tử của cô run lên.
Trên bàn ăn trước mặt xuất hiện một thứ gì đó gần giống con cá, để Tống Tư Âm nhìn rõ hơn, Hạ Lam thậm chí còn chia nó làm đôi.
Không chỉ một vài kết cấu tổng thể đơn giản, mà những cái xương nhỏ xíu, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng.
Gần như chỉ cần nhìn một cái, Tống Tư Âm có thể tưởng tượng ra con cái trước khi được cho vào nồi.
“Chị…..chị…. chị có thể ghép lại toàn bộ cơ thể con cá sao?”
“Rốt cuộc sao làm được! Chuyện này quá thần kỳ! Chị, chị thật lợi hại!”
Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Tống Tư Âm, Hạ Lam hơi nhếch môi, mặt không thay đổi, giải thích.
“Trong pháp y, có một khóa học gọi là ghép xương.”
“Chỉ cần xương của thi thể còn nguyên vẹn, cho dù thi thể có bị chặt thành bao nhiêu mảnh, cũng có thể ghép lại như cũ.”
Vô số con ngựa đang phi nước đại trong lòng, miệng Tống Tư Âm mở to thành hình chữ O.
Thật…..lợi hại quá! Nếu cô có bản lĩnh thế này, chẳng phải có thể trực tiếp thăng thiên sao?
Tít tít tít! Trong thư phòng đột nhiên có tiếng động, Hạ Lam nhìn lướt qua, lập tức đứng dậy.
“Ăn nhanh đi, nhớ dọn dẹp chén đũa. Tôi còn việc phải làm, đi trước.”
Chà, giờ mình là bệnh nhân đúng không?! Bỏ đi một cách vô tâm như vậy hả?
Tống Tư Âm cực kỳ đáng thương nhìn Hạ Lam, vừa định mở miệng làm nũng, nhưng cửa phòng đã đóng lại.
Căn bản không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Bất lực bĩu môi, Tống Tư Âm đành phải nhận lệnh đứng dậy dọn bàn.
Thật ra, cô không phải là người không biết phân biệt. Người ta nấu cơm cho cô ăn, dọn dẹp chén đũa là chuyện bình thường. Nhưng chẳng biết tại sao, khi đối mặt với Hạ Lam, Tống Tư Âm đều rất muốn làm nũng. Rốt cuộc là thói quen gì vậy?
Câu hỏi này chợt lóe lên trong đầu, Tống Tư Âm không hề cảm thấy không ổn, ngoan ngoãn cầm chén đũa vào bếp.
Lúc dọn mấy cái xương cá, Tống Tư Âm có chút do dự.
Hiếm khi thấy được kỹ năng như vậy, bây giờ cho vào thùng rác, có phải lãng phí quá không?
Tuy nhiên trong ấn tượng của Tống Tư Âm, Hạ Lam hình như mắc bệnh thích sạch sẽ.
Do dự mãi, Tống Tư Âm lấy điện thoại ra, chụp lại vài tấm, sau đó dọn dẹp.
****
Đinh…..
Âm báo tin nhắn vang lên, sau khi Hạ Lam trả lời, kiểm tra khoảnh khắc của mình. Rất nhanh, một tấm hình quen thuộc xuất hiện trong khoảnh khắc.
[Tống Tư Âm: đây là xương cá do một chị siêu cấp lợi hại ghép nha! Chỉ tốn 10p! Siêu cấp lợi hại! Quả thật làm mình sốc cả năm! Woa!]
Sau lời bình, là một tấm hình xương cá đính kèm. Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, trong lòng Hạ Lam không hiểu sao thấy vui.