Tống Tư Âm không vui bĩu môi, rầm rì. “Làm gì? Không phải lần trước ngủ chung rất tốt sao! Tại sao bây giờ nhất định phải ngủ trên giường gấp?”
Lời vừa ra, Hạ Lam đang thu dọn giường chiếu hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Tư Âm, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
“Tôi…..”
Tống Tư Âm có chút yên lặng, lập tức giơ 4 ngón tay lên, đầy nghiêm túc.
“Tôi xin thề! Tôi nhất định sẽ nằm xa chị, tuyệt đối không quấy rầy chị nghỉ ngơi!”
Hạ Lam vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tống Tư Âm.
Ánh mắt nói lên tất cả. Cô thấy tôi có tin không?
Bất lực, Tống Tư Âm chỉ có thể làm nũng ôm lấy cánh tay Hạ Lam, chớp mắt, dùng giọng nói dễ thương nhất của mình năn nỉ.
“Chị ơi, chị à!”
“Chị, tôi biết chị rất tốt với tôi mà, chị ngủ cùng tôi đi mà! Tôi nhất định sẽ không làm phiền mà!”
Giọng nói nũng nịu vang vọng, dáng vẻ cực kỳ dễ thương. Dễ thương…. khiến người ta muốn bắt nạt!
Vô thức ɭίếɱ môi, Hạ Lam khẽ nhếch môi nhìn Tống Tư Âm.
“Sao? Cô thật sự muốn ngủ với tôi?”
“Cô không sợ, chỉ cần lộn xộn một chút, tôi tức lên, lại cắn cô sao?”
Cắn? Trong đầu nhớ lại cảm giác bị Hạ Lam áp bức, môi vẫn còn hơi đau, Tống Tư Âm theo bản năng co rúm lại.
“Đừng….đừng…, tôi không cần.”
“Ngủ nguyên cái giường tốt vô cùng!”
Ôi mẹ ơi! Thật đáng sợ! Cô không muốn gặp lại chuyện đó nữa!
Thấy Tống Tư Âm run rẩy rúc thành một cục, Hạ Lam có chút buồn cười, nhưng không tiếp tục chọc nữa.
Rất nhanh, hai người chìm vào giấc ngủ.
****
“Oa oa oa! Đừng tới đây! Cứu mạng!”
“Đừng mà! Đừng!”
Tiếng nức nở vang lên, Hạ Lam lập tức mở mắt ra, phát hiện Tống Tư Âm run cầm cập trên giường. Khuôn mặt ướt đẫm, hình như đang khóc.
Nhẹ thở ra, Hạ Lam đi đến ngồi xuống cạnh Tống Tư Âm, tay vỗ nhẹ vào lưng. Giọng nói dịu dàng đến khó tin.
“Đừng sợ, đừng sợ….”
“Tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Có lẽ hiếm thấy cảm nhận được cảm giác an toàn trong giấc mơ, Tống Tư Âm dần nín khóc, cơ thể cũng không còn run.
Chỉ là tay nắm chặt tay Hạ Lam. Không chịu buông ra.
Bó tay rồi, Hạ Lam chỉ đành lặng lẳng ngồi ở bên giường, nhắm mắt nghĩ ngơi, để tùy Tống Tư Âm ôm lấy mình.
****
Ánh nắng sáng có hơi chói mắt, làm đôi mắt Tống Tư Âm hơi nhức, cô ngồi dậy theo bản thân, ngáp một cái.
Ừm…..gần đây ở nhà đại pháp y, dậy sớm cũng quen, bây giờ muốn ngủ nướng cũng không được nữa là sao?
Vô thức đưa tay sờ sờ, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền đến, nét mặt Tống Tư Âm mất mát.
Phải ha, tối qua Hạ Lam không có ngủ chung với mình. Bây giờ, chắc là đang làm việc nhỉ?
Có điều trực giác nói Tống Tư Âm biết. Tối qua, hình như có người ngồi cạnh bên mình.
Đi chân trần, Tống Tư Âm chạy ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng trong nhà bếp. Tò mò thò đầu vô, Tống Tư Âm còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên.
“Đi rửa mặt, ăn sáng.”
“Còn nữa, lần sau ra khỏi phòng nhớ mang dép, mặt đất lạnh, dễ bị cảm.”
Giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng lời nói ẩn chứa sự quan tâm.
Tống Tư Âm cười hì hì, cả người có chút ngốc.
Đang định đi, cô chợt nhớ ra cái gì đó.
“Phải rồi, chị, tối qua tôi có cảm giác có ai đó ở bên cạnh, là chị sao?”
Nét mặt Hạ Lam không thay đổi, bưng bữa sáng ra khỏi nhà bếp.
“Không phải, tối qua tôi ngủ rất ngon.”
“À…..”
Tống Tư Âm ngại ngùng đáp lại, lập tức xoay người rời đi.
Trước khi đi, cô vẫn không quên nói.
“Cảm ơn chị.”
Phải đó, Tống Tư Âm biết rồi.
Khoảnh khắc Hạ Lam xoay lại, Tống Tư Âm tinh tế nhận ra vành mắt Hạ Lam có vết thâm. Vừa nhìn đã biết thức khuya.
Nhắc đến thức khuya, Tống Tư Âm không tìm ra lý do nào khác, ngoại trừ ở cạnh bên cô cả đêm.
Giọng cảm ơn vang lên, Hạ Lam khẽ nhếch môi.
Cái cảm giác chăm sóc thú cưng này, dường như không tệ lắm?
Thay đồ xong, Tống Tư Âm ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn, chờ đợi.
Khi nhìn thấy bữa sáng, khuôn mặt nhỏ ủ rũ.
“Chị….”
Tống Tư Âm yếu ớt gọi Hạ Lam, không vui chọt chọt chén cháo trắng.
“Đã ăn ba bữa cháo rồi, tôi ngán, có thể đổi thức ăn khác được không?”
“Người bệnh thì nên ăn thanh đạm, nghỉ ngơi nhiều, mau khỏe.”
Hạ Lam cầm cháo lên, đổ vào trong miệng, cuối cùng còn duyên dáng lau miệng.
“Đừng phàn nàn nữa, không phải tôi cũng ăn cháo sao? Chờ cô khỏi bệnh, tôi làm món khác cho, được chưa?”
Niềm vui bất ngờ! Thật là một niềm vui bất ngờ!
Ngay lập tức, Tống Tư Âm không chút suy nghĩ gật đầu đồng ý.
“Được! Không vấn đề!”
“Trưa nay tôi hết bệnh rồi, tôi có thể gọi đồ ăn không?”
Mí mắt giật giật, Hạ Lam dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tống Tư Âm, sau đó trêu chọc.
“Cô có muốn nhớ lại, lúc cô vừa đến đã nói gì không?”
Vèo, mặt Tống Tư Âm đỏ bừng.
Xong, nói sai rồi!
“Tôi….tôi….tôi thật sự không muốn ăn cháo trắng thôi mà! Thật sự một chút mùi vị cũng không có! Không ngon gì hết…..”
Càng nói giọng Tống Tư Âm càng thấp. Rưng rưng, cực kỳ đáng thương nhìn Hạ Lam, giống như một chú chó oan ức đang chờ được chăm sóc.
Thực tế, Hạ Lam đã làm chính xác điều đó.
Cô đưa ra, xoa đầu Tống Tư Âm, nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Ăn cháo, trưa nay nấu đồ ăn ngon cho cô, được chưa?”
“Được!”
Lấy được lời hứa ngoài ngạch, hôm nay Tống Tư Âm ăn cháo rất nhanh. Rõ ràng một chén cháo mùi vị nhạt nhẽo, nhưng được Tống Tư Âm xem như sơn hào hải vị.
Thời gian trôi nhanh. Còn chưa tới buổi trưa, Hạ Lam đã vào bếp, rất nhanh hương thơm tràn ngập không khí. Hấp dẫn Tống Tư Âm đi ra.
Miệng ứa nước miếng, Tống Tư Âm nuốt nước bọt. Rất nhanh ngồi ngay ngắn, dáng vẻ vô cùng ngoan.
Một loạt món ăn được bưng ra. Tống Tư Âm suýt nữa cắn trúng lưỡi, trố mắt ngoác miệng.
Cá kho, sườn xào chua ngọt, canh trứng. Đầy đủ ba món!
Trong lúc cách ly có thể ăn nhiều món như vậy, thật sự quá xa xỉ.
Hai mắt Tống Tư Âm phát sáng: “Cái này…. toàn bộ đều do chị nấu sao?”
“Ừ, tôi nấu.”
Cầm chén cơm, Hạ Lam ngồi xuống trước mặt Tống Tư Âm.
Để tiện nấu ăn, Hạ Lam xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng như sứ.
Không thể tin nổi Hạ Lam vừa đi ra từ nhà bếp.
Chưa kể, so với cách nấu nướng của Tống Tư Âm. Trước đó hoàn toàn là một bãi chiến trường!
Tống Tư Âm tặng cho Hạ Lam ánh mắt u oán, có chút bất mãn lẩm bẩm: “Chị, chị nấu ăn giỏi vậy, sao còn bắt tôi nấu cơm?”
Hơi nhíu mày, Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm với ánh mắt dò xét: “Cho nên, cô định ở ké còn ăn uống chùa luôn hả?”
Ánh mắt sắc bén dường như nhìn thấy Tống Tư Âm.
Cô có chút áy náy, cả người chột dạ. Thật ra, đúng là vậy…..
Sau khi nếm qua tay nghề của Hạ Lam, Tống Tư Âm không dám nhìn nhận tài năng nấu nướng như chó của mình nữa.
Tiếp tục nấu cơm cho Hạ Lam, không phải là…. múa đao trước mặt Quan Công, mất mặt cả họ sao?
Nhìn thấu tâm tư nhỏ nhặt của Tống Tư Âm, Hạ Lam nói: “Yên tâm, dù đồ ăn cô nấu không phải rất ngon, nhưng ăn vào không chết, tôi không ngại.”
Trong lòng tiểu nhân khóc ròng, Tống Tư Âm càng khó vượt qua.
Cảm ơn a, hoàn toàn không có cảm giác được an ủi!
Hóa tức giận thành sức ăn, Tống Tư Âm bực bội cầm đũa, bắt đầu ăn.
Khoảnh khắc cho miếng sườn vào miệng, mắt Tống Tư Âm lóe sáng, cả người trào dâng hạnh phúc.
“Ngon quá! Thật sự rất ngon!”
“Chị! Chị tuyệt thật!”
Những lời khen liên tục vang lên, dù Hạ Lam tính tình lạnh nhạt, cũng có chút không đỡ được.
Khác với những lời khen chiếu lệ, khi Tống Tư Âm khen người khác, thái độ vô cùng chân thành, lời nói không hề lặp lại.
“Chị, tay nghề chị thật sự quá giỏi rồi!”
“Sau này…..ợ! Sau này ai cưới được chị, nhất định là người hạnh phúc nhất thế gian! Thật đó!”
Tống Tư Âm vừa ăn vừa giơ ngón cái với Hạ Lam, cái dáng vẻ ăn như sói này khiến Hạ Lam thấy vui.
Cô cười nói: “Được rồi, biết cô dẻo miệng. Mai cô muốn ăn gì?”
Nói xong, ngay cả Hạ Lam cũng không tin được.
Phải biết, mặc dù Hạ Lam nấu nướng giỏi, nhưng cả đời này ghét nhất là nấu ăn.
Đầy mỡ, mùi tanh, cùng với mặt mày đầy bụi, đều thách thức ʈħầɲ ƙɨɲħ mỏng manh của Hạ Lam.
Một bên khác, Tống Tư Âm thì tràn ngập sung sướиɠ, cẩn thận thăm dò.
“Thật sao? Thật cái gì cũng được à?”
“Vậy tôi muốn ăn ngó sen! Sủi cảo trứng!”
“Ừ.” - Hạ Lam đáp lại, coi như đồng ý.
Mẹ ơi, thật đó hả? Chuyện này có thật hả!
Ở với Hạ Lam nhiều ngày như vậy, chưa bao giờ cô được đãi ngộ như hôm nay! Woa woa, ở đợ vươn mình rồi!