Hạ Lam nhìn Tống Tư Âm cười như không cười, cũng không vạch trần kế vặt của cô ấy, chỉ hơi ngẩng đầu. “Kéo ⓑúa bao!”
Ván đầu tiên, Tống Tư Âm thắng. Cô vui vẻ như một đứa trẻ, khua tay múa chân, trong khoảng thời gian ngắn có chút kiêu ngạo.
“Tôi thắng! Chị chọn đi! Thách hay thật!”
“Thách.”
Đăm chiêu gật đầu, Tống Tư Âm đặt lá bài thách trước mặt Hạ Lam.
“Chị rút đi đại một lá đi.”
Lúc này, Tống Tư Âm vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, đang tràn đầy hào hứng tập trung vào game.
Hạ Lam tiện tay rút một lá.
[Hát một bài.]
Lần này, Tống Tư Âm càng thêm hưng phấn, liên tục vỗ tay.
“Chị..chị..chị! Mau hát đi! Hát bài nào cũng được!”
Lúc mới gặp, Tống Tư Âm cảm thấy giọng của Hạ Lam có chút từ tính, rõ ràng lời nào cũng lạnh lùng, nhưng đầy sức hấp dẫn.
Cô thật sự tò mò, Hạ Lam hát như thế nào!
“Hát à….”
Ánh mắt Hạ Lam có chút sâu thẳm, dường như gợi lên hồi ức sâu trong đầu.
Cô nhẹ thở ra, một giọng hát trầm chậm rãi phát ra từ trong miệng Hạ Lam.
“Lặng lẽ cùng em đi một chặng đường dài, thậm chí còn không nhận ra mắt đã đỏ hoe…..”
Một cảm xúc bi thương tràn ngập trong không khí, Tống Tư Âm chìm đắm trong bài hát, nhìn Hạ Lam đang hát, lòng hơi chua xót.
Chị ta, hình như rất buồn.
Mình…. mình có nên an ủi chị ta không?
Thoáng do dự, Tống Tư Âm đưa tay ra, như có ý muốn ôm Hạ Lam.
Bài hát đột ngột kết thúc, Hạ Lam hát đến câu cuối đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Hạ Lam thâm thúy nhìn tay Tống Tư Âm đang dừng giữa không trung, dường như đang nhắc nhở, dường như đang chờ mong.
“Sao? Cô muốn ôm an ủi tôi à?”
“Tôi…tôi…..”
Lắp bắp một hồi, Tống Tư Âm nghiêng đầu, mặt đầy chân thành nhìn Hạ Lam.
“Phải, thấy chị rất đau lòng, cho nên muốn ôm chị một cái, an ủi chị. Có sao không?”
Dưới cái nhìn của cô, an ủi không hề xấu hổ, ôm cũng không ấu trĩ. Cho dù là dùng cách gì, chỉ cần có thể làm người ta vui vẻ, có thể làm người ta phấn chấn, chính là chuyện tốt.
Trả lời thẳng thắn như vậy khiến Hạ Lam sững sờ, tất nhiên chỉ trong nháy mắt. Hạ Lam rất nhanh trở lại nhẹ như mây gió, nhếch môi nhưng không có ý cười.
“Cô nghĩ nhiều, tôi chỉ tùy tiện hát một bài thôi, không có để ý nhiều vậy.”
Lừa người. Chị ta đang lừa người. Đôi mắt của Hạ Lam không có ý cười, chỉ cần một chút công phu Tống Tư Âm liền nhìn thấu lớp ngụy trang của chị ta. Phải biết, vì để phán đoán tâm lý và thái độ của nhân vật tốt hơn, cô đã đi học một khóa tâm lý học. Thậm chí vì môn học này, cô còn thi lấy chứng chỉ tư vấn tâm lý. Kỹ năng, đòn bẩy!
“À….”
Tống Tư Âm đáp lại, ánh mắt lóe lên một chút buồn bã, ngực có chút nghẹn lại.
Vậy thì sao? Dù bản lĩnh lớn hơn nữa, cũng phải dựa vào khả năng giao tiếp của hai bên.
Bây giờ Hạ Lam không hề che giấu sự xa cách của mình, cho dù là Thiên Vương đến, cũng không làm gì được!
Dường như nhận ra sự chán nản của Tống Tư Âm, Hạ Lam phá vỡ sự im lặng trước.
“Chơi nữa không?”
“Chơi!”
Hầu như theo bản năng, Tống Tư Âm vội vàng lên tiếng.
Mới ván đầu, sao lại có thể bỏ cuộc!
Chỉ mất vài giây, Tống Tư Âm lập tức phấn chấn, giống như một chiến binh trở nên dũng cảm hơn sau khi thất bại.
Một cảm giác sứ mệnh không tên vô tình sinh ra.
“Kéo ⓑúa bao!”
Quả nhiên, người xưa nay chưa từng thuận buồm xuôi gió mọi lúc.
Vẻ mặt Tống Tư Âm nhất thời nhăn nhó.
Thoáng nghĩ một chút, quyết định chọn thật.
Dù sao cái giá cho việc nói thật nhỏ hơn so với làm việc gì đó.
Hạ Lam nhìn chằm chằm cô ấy một hồi, nhếch môi: “Cô thích mẫu người thế nào?”
“A…..cái này…..”
Tống Tư Âm sửng sốt, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, khổ não nói: “Coi như tôi gian lận đi, vấn đề này tôi chưa từng nghĩ tới.”
Hạ Lam bật cười, đúng là một đứa trẻ thành thật.
“Vậy đổi câu hỏi.”
“Được.”
Ánh mắt Hạ Lam không chút dấu vết di chuyển đến khóe môi cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cô còn nụ hôn đầu chứ?”
“Tất nhiên”!
Tống Tư Âm tự hào nói.
Ánh mắt Hạ Lam tràn đầy ý cười.
Ván thứ 3, Tống Tư Âm thắng, Hạ Lam vẫn chọn thách. Nội dung thách là làm mặt quỷ.
Ván thứ 4, Tống Tư Âm thắng! Hạ Lam chọn thách! Bị một người chơi khác xoa mặt 10 lần.
………
Lặp lại mấy lần như vậy, cho dù ʈħầɲ ƙɨɲħ thô như Tống Tư Âm cũng mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Dù Hạ Lam thua, chị ta luôn chọn thách. Chưa từng chạm vào lá bài thật!
Nhà dột còn gặp mưa. Điểm trí mạng tới rồi, ván thứ 6 thứ 7, Tống Tư Âm dường như đã bị Hạ Lam nhìn thấu. Bắt đầu không thắng nổi một ván kéo ⓑúa bao!
Cô lập tức nhớ lại nỗi sợ khi bị Hạ Lam chi phối trong quán bar.
Sau vài ván, Tống Tư Âm giơ cờ trắng đầu hàng.
“Chị, chị có thể đổi cách chơi được không? Bài thách sắp bị chị rút hết rồi, một lần cũng không chọn thật sao?”
Nói xong lời cuối, Tống Tư Âm nhìn vào mắt Hạ Lam, vô thức cảm thấy có chút uất ức.
Nhìn thấy nhiều biểu cảm khác nhau của người đẹp dù rất tốt…. Nhưng hoàn toàn khác với mục đích của cô!
Nụ cười trên môi càng sâu hơn, Hạ Lam nhíu mày hỏi ngược lại: “Sao? Cô muốn tôi chọn nói thật à?”
“Hay là…. cô muốn lén tìm hiểu bí mật của tôi?”
Mồ hôi lạnh toát ra ướt lưng, Tống Tư Âm lắc đầu: “Không có, sao có thể chứ!”
“Tôi chỉ….. duy trì tính đa dạng của trò chơi, mỗi lần đều chọn thách rất chán, phải không?”
Chớp mắt, Tống Tư Âm cố gắng trưng ra thái độ chân thành thuyết phục Hạ Lam.
Tóc hơi rối dựng lên, dáng vẻ Tống Tư Âm ngoan ngoãn cực kỳ giống một chú cún đang chờ được vuốt ve.
Hạ Lam mỉm cười.
“Được, không vấn đề, chỉ cần cô có thể thắng tôi, ván tiếp theo tôi sẽ chọn thật. Thế nào?”
“Không vấn đề!”
Ánh mắt sáng hơn bao giờ hết, Tống Tư Âm cực kỳ hưng phấn. Không phải chỉ là kéo ⓑúa bao sao? Cô không tin, một ván cũng không thắng được.
Sự thật đã chứng minh, cô đúng là không thắng được ván nào.
Không biết đến ván thứ mấy, Tống Tư Âm bị đè đầu hoàn toàn, co quắp trên giường, nét mặt đầy tuyệt vọng.
Hạ Lam có chút buồn cười nhìn Tống Tư Âm.
“Cô lại thua, ván này vẫn chọn nói thật sao?”
“Không, lần này tôi chọn thách.”
Có câu nói rất hay, cuộc sống giống như một lần bị ђã๓ ɧɩếρ, bạn không thể phản kháng, chỉ đành lựa chọn tận hưởng.
Lúc này Tống Tư Âm hoàn toàn xem đây là một trò chơi, chẳng còn hy vọng gì về thông tin của Hạ Lam nữa.
Trong lòng lạnh như tro tàn, Tống Tư Âm rút bài thách.
Giây tiếp theo, cơ thể của cô hóa đá trong gió.
[Đá lưỡi với một người chơi 10 giây.]