Họ điều là phụ nữ thời đại mới, có trình độ học vấn cao. Cô tin rằng Hạ Lam là pháp ý, nhất định là một người hiểu đạo lý. Nghĩ đến lúc nãy mình ngồi xổm dưới đất khóc nhè, Tống Tư Âm cảm thấy mặt nóng bừng. Cô là Tống Tư Âm! Lại tức đến bật khóc? Quá mất mặt rồi, chuyện này tuyệt đối không thể để người thứ ba biết.
Hạ Lam mỉm cười: “Tôi thấy cô nói rất đúng.”
Tống Tư Âm vừa mới mừng, liền nghe đối phương nói tiếp.
“Nhưng cô đã nói công bằng, vậy tôi sẽ thật sự nói công bằng với cô?”
Trong lòng Tống Tư Âm hồi hộp, sao cảm thấy ánh mắt của đối phương có chút ranh ma như cáo vậy.
“Chị…. nói đi.”
“Cô dùng nấu cơm làm việc nhà đổi lấy quyền lợi ở lại nhà tôi, tôi đồng ý. Cho nên đây là một thỏa thuận, một lời hứa được pháp luật bảo vệ. Tôi cung cấp quyền ở, nhưng hôm qua một tô mì, sáng nay một tô mì, đều nấu rất đơn giản. Tôi có lý do nghi ngờ cô không biết nấu ăn, chỉ biết nấu chín đồ ăn thôi. Đồng thời, hôm qua đến bây giờ, cô đã dọn dẹp vệ sinh chưa?”
“Tôi……”
Hạ Lam tiếp tục hỏi: “Cô còn mượn đồ ngủ của tôi, tất nhiên cái này tôi không nói công bằng với cô, coi như tôi cho cô mượn. Cô cảm thấy thỏa thuận của chúng ta, cô đã làm được chưa? Bạn học Tống!”
Tống Tư Âm bị hỏi đến á khẩu, không trả lời được.
Hình như cô thật sự không thực hiện đúng lời hứa rồi. Cô biết nấu ăn, nhưng nấu không ngon, chỉ mấy món cơm nhà thôi. Chưa kể căn hộ này còn tốt hơn ký túc xá của cô, sạch sẽ hơn gấp mấylần!
“Khi cô không thể thực hiện lời hứa, tôi thu sức lao động của cô bằng cách khác để bồi thường thỏa thuận cô đặt ra, cô thấy không hợp lý sao?”
“A……”
Tống Tư Âm hoàn toàn không biết nói gì. Tại sao cô lại muốn đàm phán với người này, bây giờ tự ném đá vào chân mình!
Hạ Lam đến gần cô ấy: “Cô bạn nhỏ, còn muốn nói công bằng với tôi không?”
“Chị…. chị rốt cuộc là pháp y hay luật sư?”
Nghe thấy luật sư, ánh mắt Hạ Lam hơi thay đổi, không trả lời câu hỏi của cô ấy, hỏi ngược lại: “Nhiệm vụ sắp xếp hồ sơ, cô có thể không làm sao?”
Tống Tư Âm mím môi, chính cô đòi công bằng, người ta thật sự nói công bằng với cô. Không làm chính là mặt dày ở nhờ, sau này nhất định không ngẩng đầu lên được.
“Làm!”
“Được, vậy làm đi!”
……..
Ròng rã 2 tiếng, Tống Tư Âm đều gửi fax trong sự sợ hãi.
Cẩn thận lấy ra từng tấm hình, liếc mắt, đảm bảo không có hình người chết, mới dám gửi. Chờ đến tài liệu cuối cùng được gửi đi, cô vui mừng phát hiện, không có hình người chết?!
Nhưng đây là những báo cáo nghiệm thi, sao lại không có hình?
Lẽ nào….. Cô quay đầu nhìn Hạ Lam đang viết báo cáo, chị ta lấy hết hình ra rồi hả?
Không đâu, không thể nào. Bận thế này, sao có thể làm được nhiều chuyện vậy chứ?
Hạ Lam ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô.
“Sao?”
“Không, tôi gửi xong rồi, tiếp theo thì sao?”
Hạ Lam chống cằm, thú vị nhìn cô ấy: “Không muốn nghỉ ngơi? Làm đến nghiện à?”
Có thể nghỉ ngơi?!
Mắt Tống Tư Âm sáng lên, lập tức chạy ra ngoài!
Đi ra phòng khách, trực tiếp co quắp trên sofa.
Làm việc mệt quá. Coi như sớm trải nghiệm đi làm rồi.
Phụ nữ mạnh mẽ như Hạ Lam thật sự trở thành chị dâu của cô, cả đời anh trai xong rồi, nhất định bị ăn sạch!
Đến lúc đó, Hạ Lam lúc nào cũng “Tống Tư Trác!” Anh trai nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng lại, tiếp nhận chỉ thị của nữ vương.
Tưởng tượng hình ảnh đó, cô bật cười. Hạ Lam ra khỏi phòng sách, thấy người nào đó nằm trên sofa nhắm mắt cười ngây ngô.
Đúng là…. rất giống cún.
Làm sai thì oan ức, bây giờ lại vui vẻ.
Buổi tối.
Để chứng minh mình biết nấu cơm, Tống Tư Âm đặc biệt lấy ra vài thứ trong tủ lạnh, chuẩn bị 4 món 1 canh, để tát vào mặt Hạ Lam.
Kết quả khi bắt tay vào nấu, mới phát hiện từ nhỏ chỉ nhìn ba me với anh trai nấu ăn, học bằng mắt chứ tay chưa từng học!
Nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, nhưng gia vị thì chưa!
“Nếu chảo còn nóng thêm nữa, chuông báo cháy sẽ kêu!”
Hạ Lam đứng sau lưng, thấp giọng nhắc nhở.
“Ha!”
Tống Tư Âm giật mình xoay người: “Chị đừng có đột nhiên ló ra hù người ta chứ, tôi đang tìm gừng, gừng…..”
Hạ Lam đưa tay tắt bếp, sau đó mở tủ lạnh trên, lấy gừng ra, đưa tới trước mặt cô ấy.
Cô bất lực thở dài: “Đến khi nào cô mới thừa nhận bản thân không biết nấu ăn?”
“Tôi biết, tôi thật sự có thể!”
Cầm lấy gừng, đẩy người ra khỏi bếp: “Hạ đại pháp y, Tống Tư Âm tôi khinh thường nhất là nói dối. Hôm nay tôi sẽ nấu 4 món 1 canh cho chị, chị ra xem tivi đi!”
Kéo người đến trước sofa, ấn ngồi xuống, sau đó nhét điều khiển vào tay.
“Hôm nay, chờ là được!”
Nói xong, cô trở lại bếp, đóng cửa lại. Hạ Lam nhìn bóng người tới lui trong nhà bếp sau lớp cửa kính, cảm thấy đau đầu.
Sớm biết tích cực thế này, sẽ không lấy thủ đoạn luật sư ra đùa với cô ấy.
Cô chạm vào lắc tay trên cổ tay, nhẹ giọng nói: “Có phải em cũng cho rằng chị bắt nạt trẻ con không?”
Một bữa cơm, mất 3 tiếng để nấu.
Khi Tống Tư Âm đặt 4 món 1 canh lên bàn, liếc nhìn thời gian, ặc….. 9g45p tối.
“Xin lỗi, hôm nay tôi nấu hơi chậm…. Sai sót thôi, tôi không quen dùng bếp của chị. Ngày mai tôi ...”
“Nhà của tôi đâu có đốt lửa, sao lại biến thành mặt mèo thế kia?”
Đưa tay lau bụi trên chóp mũi của cô ấy, Hạ Lam ngồi xuống: “Ăn cơm.”
Không giận, không trêu chọc.
Tống Tư Âm ngớ cả người.
Cô còn tưởng rằng Hạ Lam sẽ mỉa mai mình, nhưng chị ta không nói gì.
Đúng là người kỳ lạ.
Lúc này, cô đột nhiên tò mò về Hạ Lam.
Một người đẹp, ác miệng, nghiện công việc, pháp y.
Bất kỳ đặc tính nào trong số đó đều đáng được thảo luận, nhưng 4 đặc tính này đều trên cùng một người.
Hạ Lam nếm thử một miếng, ánh mắt ngạc nhiên. Đúng là rất ngon!
Tống Tư Âm ngồi đối diện chị ta, hai người bắt đầu dùng bữa chính thức đầu tiên, sau khi bị ép sống chung.
Ăn cơm xong, dọn dẹp, tắm rửa.
Mọi thứ đều xong, cuối cùng có thể đi ngủ.
“Ngủ ngon~~”
Tống Tư Âm ngáp một cái, ưu điểm của việc thức sớm là 10g đã buồn ngủ.
“Ngủ đi.”
Tống Tư Âm đi vào phòng khách, nằm xuống.
Mở điện thoại, viết lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Cách ly đếm ngược 14 ngày. Bị ép cách ly cùng nữ thần của Tống Tư Trác, nữ pháp y cao lạnh thần bí. Tống Tư Trác tuyệt đối không thể hold được, nhưng có siêu cấp trợ thủ là tôi, 14 ngày, nhất định sẽ bắt được chị ta! [phấn đấu.jip]
Tống Tư Âm bị đánh thức bởi tiếng tin tức, đột nhiên ngồi dậy, mặt âm u đáng sợ!
“Tôi muốn đi ngủ! Mở lớn vậy làm gì?!”
Cô nhất định phải nói rõ ràng với Hạ Lam, cô buồn ngủ, cô buồn ngủ!
Sau khi lên đại học, cô chưa từng thức dậy trước 9g!
Giận đùng đùng bước xuống giường, mở cửa phòng: “Hạ Lam!!! Tôi với chị.....”
Sự tức giận gần như tiêu tan khi nhìn thấy người đẹp đứng ngoài ban công.
Hạ Lam tựa người vào ban công, trên tay cầm ly cafe.
Trên người Hạ Lam mặc sơ mi dài màu trắng có cùng kiểu dáng, chỉ dài đến đùi, mơ hồ có thể nhìn thấy vải ren bên dưới.
Chân thon dài với những đường nét trôi chảy, bắp chân săn chắc và cặp đùi đầy đặn.
Dưới ánh trăng, đôi chân phát sáng thấy mê.
Vóc dáng 1m7, với hiệu quả thị giác, đôi chân có thể dài đến 1m5.
Nút áo sơ mi được cài tùy tiện, có thể nhìn thấy áo ngực màu đen qua khe hở.
Dưới cổ, xương quai xanh tuyệt đẹp, dưới áo sơ mi, bầu ngực căng tròn, tạo một rãnh sâu kéo dài đến dưới áo.
Ực… Ai đang nuốt nước miếng? Ực…. ực…. Sao tự nhiên thấy đói bụng? Cảm giác đói rất kỳ lạ, không phải từ bụng truyền đến, mà là….. từ não.
Thật sự muốn ăn Hạ Lam.
Muốn ăn chị ta từng miếng một!
Tống Tư Âm lập tức tát mình một cái, giải thích sự thôi thúc muốn lao tới cắn Hạ Lam, là yêu cái đẹp mà ai cũng có.
Phải, cô cũng nhìn thấy rất nhiều người đẹp ở trường. Ai mà không thích ngắm người đẹp!
“Trông mình cứ như muốn ăn thịt người ta….”
Hạ Lam lắc lắc ly cafe, đứng thẳng đi vào phòng khách: “Hả?”
“Không, không có gì. Chị, có thể đừng mở tin tức sớm vậy không? Làm phiền tôi ngủ…..”
Cô thừa nhận mình hèn, muốn bực mình với người đẹp, thật sự không làm được.
Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, lửa gì cũng tắt hết, chứ đừng nói tới việc ăn mặc quyến rũ như vậy.
“Cô nhìn thời gian đi.”
Hạ Lam nhắc nhở, đi vào nhà bếp.
Thời gian? Tống Tư Âm lấy điện thoại ra, liếc mắt, 8g30.
“Tin tức đã phát từ 7g đến giờ cô mới thức, cô là người ngủ ngon nhất tôi từng thấy. Em gái, còn sống đừng ngủ nhiều.”
“Chết thì được an nghỉ? Mặc kệ sau này tôi chết thế nào, bây giờ tôi muốn ngủ, ai làm phiền tôi ngủ, tôi sẽ……”
“Sẽ sao?”
Hạ Lam đến gần, ánh mắt đầy quyến rũ: “Sẽ thế nào?”
“Chị, chị có bạn trai chưa?”
Tống Tư Âm đột nhiên nghĩ đến vấn đề này!
Cô đang giúp anh trai theo đuổi nữ thần, nếu nữ thần có bạn trai thì sao giờ?! Người đẹp thế này, lẽ nào còn độc thân? Nếu có đối tượng, vậy khó rồi. Sao trước giờ không nghĩ đến vấn đề này, cô thật ngốc!
Hạ Lam nhìn cô ấy, ánh mắt càng lúc càng sâu, khóe môi cong lên, đến gần cô ấy: “Cô muốn biết?”
Oa, khí thế ngự tỷ mạnh thật!
Trong lòng Tống Tư Âm mừng như điên, nếu như chị ta trở thành chị dâu của cô, vậy sau này còn không quản được Tống Tư Trác sao.
Cô dùng sức gật đầu.
“Không có.”
Hạ Lam nhìn cô ấy, trong lúc lơ đãng ôm nửa người vào lòng. Tống Tư Âm không cảm thấy chỗ nào không ổn, còn ân cần nói: “Chị, vậy tôi giới thiệu bạn trai cho chị.”
Tống Tư Âm đã nghĩ xong rồi, trước tiên gác lại ân oán giữa mình với Tống Tư Trác, bây giờ phải đối phó với bên ngoài, phải thổi Tống Tư Trác lên tận trời xanh, trong 14 ngày này phải để Hạ Lam tò mò về Tống Tư Trác. Sau khi hết cách ly, để hai người gặp nhau, sau này ɭίếɱ chân theo đuổi nữ thần gì đó, không còn liên quan đến cô. Có thể ôm nữ thần về hay không, cải thiện được gen nhà họ Tống hay không, phải dựa vào Tống Tư Trác rồi!
Không nhìn thấy sắc mặt Hạ Lam hơi thay đổi, cô bắt đầu giới thiệu anh trai của mình: “Chị, anh của tôi tên Tống Tư Trác, hôm đó ở quán bar, tôi giúp anh ấy xin số điện thoại, nên mới đến tìm chị uống rượu.”
“Anh ấy là kỹ sư, mới mua một căn nhà rộng 150m2, đã trả hết một nửa số tiền thế chấp, có một chiếc BMW đã trả xong. Không có tật xấu, cũng không có em gái mưa hay hồng nhan tri kỷ gì hết. Ba mẹ tôi đã về hưu, có lương hưu, sống riêng, không ở cùng với anh trai.”
Tống Tư Âm nhiệt tình giới thiệu tình huống trong nhà, người sau không thay đổi sắc mặt buông cô ra.
“À.”
Hạ Lam xoay người, để lại một câu bước vào phòng sách: “Làm bữa sáng xong, gọi tôi.”
Hả? Tình huống gì thế này? Tống Tư Âm đứng tại chỗ, đầu óc mờ mịt.