Thương Yên Phù im lặng thật lâu, đến mức Kỳ Chỉ nghi ngờ liệu nàng ta có hiểu được lời mình vừa nói hay không.
Không biết bao lâu trôi qua, Thương Yên Phù đột nhiên bật cười.
"Kỳ Chỉ." Thương Yên Phù nhấp một ngụm trà nóng, bình thản nói: "Ngươi giận ta nên mới bịa ra câu chuyện hoang đường như vậy sao?"
Kỳ Chỉ cảm thấy lòng mình trùng xuống: "Thương tiểu thư..."
"Ta biết, trước đây ta đối xử với ngươi không tốt, thậm chí còn nhục nhã ngươi..." Thương Yên Phù đứng dậy, nhìn nàng với ánh mắt sâu lắng: "Ta sẵn lòng xin lỗi, là ta sai. Tính cách của ta vốn vậy, không giỏi nói lời hay ý đẹp. Nếu những lời đó đã làm tổn thương ngươi, xin hãy tha thứ cho ta."
"Ta..."
"Khảo hạch đệ tử nội môn, ngươi phải cố gắng đấy."
Thương Yên Phù nhìn Kỳ Chỉ, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần ngươi vượt qua khảo hạch, chúng ta sẽ có thể công khai ở bên nhau. Lúc đó, ta sẽ nhờ sư tôn tổ chức hôn lễ cho chúng ta."
"Thương Yên Phù!" Kỳ Chỉ tức giận đứng bật dậy, nhìn nàng ta và nói: "Ngươi có biết ta đang nói gì không? Không phải ta không tha thứ cho ngươi, mà là ta vốn không phải là người đó!"
Thương Yên Phù vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ là đôi mắt hiện lên chút đau khổ: "Đừng nói như vậy, ta biết ngươi đang giận, ta sẽ chờ đến ngày ngươi tha thứ cho ta."
Nói xong, Thương Yên Phù xoay người rời đi, để lại Kỳ Chỉ một mình đứng đó, bối rối không biết làm gì.
Phải làm sao đây?
Rõ ràng đã nói sự thật nhưng Thương Yên Phù lại không tin, phải làm sao?
Tương Liên đã nghe từ đầu đến cuối, bất đắc dĩ nói với Kỳ Chỉ: "Ta nghĩ nàng ta hiểu rồi, nhưng không muốn tin."
Kỳ Chỉ cũng nghĩ vậy, ai nghe chuyện như thế này cũng khó lòng tin tưởng, huống hồ... Kỳ Chỉ có thể nhận ra Thương Yên Phù rất thích Nguyên Thân.
Nếu đã thích như vậy, sao lại làm tổn thương đối phương chứ?
Kỳ Chỉ nhìn chiếc túi trữ vật Thương Yên Phù để lại trên bàn, mở ra xem, bên trong có đầy đủ linh dược, bùa chú và một số dụng cụ sinh tồn ngoài trời.
Thương Yên Phù đã lo lắng nàng gặp nguy hiểm trong kỳ khảo hạch nên đã chuẩn bị tất cả mọi thứ.
"Tại sao?" Kỳ Chỉ nắm chặt túi, lẩm bẩm: "Tại sao khi nàng ấy còn sống, ngươi không nói những lời này?"
Nếu Thương Yên Phù sẵn lòng giải thích tử tế, có lẽ giữa nàng ta và Nguyên Thân đã không cách biệt âm dương như thế này.
Thời gian ở Càn Nguyệt Tông luôn trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến lúc diễn ra kỳ khảo hạch đệ tử nội môn.
Ngày hôm trước, Phong Nhạc An đã kiểm tra toàn thân cho Kỳ Chỉ, còn đưa cho nàng không ít linh đan diệu dược, nàng cũng nhận lấy tất cả.
Tương Liên không nói gì thêm, dù sao ngày nào nàng ấy cũng đều không rời khỏi Kỳ Chỉ nửa bước nên không bận tâm đến chuyện này.
Sáng sớm, Hương Nhi đã chuẩn bị bữa điểm tâm, toàn là những món mà Kỳ Chỉ thích nhất.
Vào ngày diễn ra kỳ khảo hạch đệ tử nội môn thì không có khóa học sáng nên hôm nay Kỳ Chỉ hiếm khi ở nhà ăn sáng.
“Tiểu thư." Hương Nhi nhìn Kỳ Chỉ ăn, lo lắng hỏi: “Tiểu thư thấy mình có thể vượt qua khảo hạch hôm nay không?”
Kỳ Chỉ không hề lo lắng, vừa ăn vừa nói: “Đừng lo lắng, Hương Nhi mau ăn đi, không ăn thì mấy cái bánh bao này sẽ nguội mất.”
“Tiểu thư…” Hương Nhi rất lo lắng, muốn nói lại thôi
Kỳ Chỉ gắp cho nàng ấy một chiếc tiểu long bao, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, ta biết năng lực của mình đến đâu, huống hồ ta vốn không định vượt qua kỳ khảo hạch, cứ vào đó làm cho có rồi ra ngoài là được, ngươi đừng quá lo.”
Dù vậy, Hương Nhi vẫn không vui, nàng ấy cứ xụ mặt ra.
Trước khi ra cửa, Kỳ Chỉ còn xoa xoa má nàng ấy, trấn an: “Ngoan, ở nhà đợi ta về, khi đó dù có đến y quán hay xuống núi, ta cũng sẽ dẫn ngươi theo.”