Đoàn Sủng Bé Con, Tôi Bắt Quỷ Nghiêm Túc

Chương 25: Vệ sĩ của An Tuế

Mẹ An thấy Mục Minh Hiên lắc đầu từ chối, bà không tiếp tục khuyên nhủ, ngược lại kiên nhẫn nói: “Không sao, nếu con không muốn thì dì cũng không ép, nhưng khi con xuất viện rồi, qua nhà dì chơi vài ngày, dưỡng thương cho thật tốt, yêu cầu này không quá đáng chứ?”

“Con trai nhà dì sức khỏe yếu, trong nhà lại không có bạn cùng trang lứa để chơi cùng, Minh Hiên coi như giúp dì An một việc, chơi với bé Tuế Tuế vài ngày được không?”

Mục Minh Hiên nhìn về phía An Tuế, sức khỏe không tốt? Không trách sao lại nhỏ bé như vậy, ngoài khuôn mặt có chút phúng phính ra, toàn thân chẳng có mấy lạng thịt.

Cho nên Mục Minh Hiên đã gật đầu đồng ý.

Cục bột nếp sức khỏe không tốt, lại chưa có bạn, vậy mình sẽ chơi cùng, tránh để cậu bé quá cô đơn.

Thấy Mục Minh Hiên đồng ý, mẹ An lập tức xoa đầu nhỏ của An Tuế, “Anh nhỏ Minh Hiên sẽ qua nhà chúng ta chơi vài ngày, An Tuế có vui không?”

An Tuế gật gật đầu nhỏ, “Vui ạ.”

“Vậy An Tuế phải chăm sóc tốt anh nhỏ nhé.”

“Dạ.

Cậu bé gật đầu như gà mổ thóc, trong mắt Mục Minh Hiên hiện lên ý cười.

Cộc cộc cộc

“Cậu bé cần thay thuốc.” Hai nữ y tá bưng khay thuốc đi vào, khi nhìn thấy An Tuế, trong mắt một nữ y tá gợn sóng.

Là cậu bé ấy, cậu bé đã cho cô chocolate.

Nghe nói đến thay thuốc, An Tuế vội vàng vỗ tay Mục Minh Hiên, “Anh nhỏ đừng sợ, An Tuế chờ anh ở ngoài nhé.”

Mục Minh Hiên gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ không sợ.

Hai nữ y tá mỉm cười nhìn bé con đang an ủi cậu thiếu niên trên giường bệnh.

Mẹ An bế An Tuế rời khỏi phòng, để họ có không gian thay thuốc, đợi họ thay thuốc xong, bà sẽ vào lại.

Khi ra ngoài, Trần Khả Nhân lặng lẽ nắm bàn tay nhỏ của An Tuế.

“Cảm ơn.”

Cảm ơn em đã giúp đỡ chị ngày hôm đó.

Giọng nói rất nhỏ, nhưng An Tuế vẫn nghe thấy, cậu bé cười đáp: “Không có gì đâu ạ.”

Câu nói nhỏ nhẹ thế mà, lại khiến Trần Khả Nhân cười híp mắt.

Xem đi, trên đời vẫn còn những điều tốt đẹp và ấm áp.

Sau đó, mẹ An ở lại bệnh viện nửa tiếng, bế An Tuế - người đang rất lưu luyến rời khỏi phòng, đợi khi họ vừa đi, Mục Minh Hiên trên giường bệnh lập tức trở nên lạnh nhạt, không còn dáng vẻ thân thiện như trước.

Đôi mắt đen láy trở nên ảm đạm, khuôn mặt tái nhợt càng thêm lạnh lùng, những ngón tay đặt trên chăn nhẹ nhàng vuốt ve hồi tưởng lại những dư vị trên đấy.

An Tuế.

Mục Minh Hiên lẩm bẩm, đôi môi nhợt nhạt khẽ cong lên, có vẻ như tâm trạng không tệ.

Mẹ An đưa An Tuế về biệt thự, lúc này, An Bách Vân và ba An đang ở công ty, An Khoảnh Vân và An Nhạc có lẽ đang ở trong phòng học bài, cũng có thể đã đi chơi, ông nội An đang tưới hoa trong vườn, chăm sóc các bạn nhỏ của ông.

“Ba.”

Mẹ An đặt tay lên bụng, dịu dàng đi vào phòng có nắng, cầm cây kéo bên cạnh tỉa hoa.

“Tuế Tuế đâu rồi?” Ông nội An xách bình tưới hỏi.

“Ngủ rồi ạ.”

“Dạo này hay ngủ quá, nếu vài ngày nữa vẫn vậy, con đưa An Tuế đi khám xem sao.”

“Dạ.” Mẹ An ôn hòa đáp lời, lại nghĩ đến điều gì, do dự mở miệng: “Ba, con muốn tìm vệ sĩ cho Tuế Tuế.”

Tuế Tuế còn quá nhỏ, bà thực sự không yên tâm.

Nghe vậy, ông nội An mặt không biến sắc, trầm giọng: “Con là chủ mẫu An gia, chuyện vệ sĩ con tự quyết định là được, không cần phải hỏi ý kiến ông già này.”

“Thân là ông nội của An Tuế, tất nhiên ba mong cháu nó khỏe mạnh, còn có Bách Vân và mấy đứa khác, ba sẽ không thiên vị cũng sẽ không đối xử khác nhau.”

“Con cứ mạnh dạn mà làm, ba không bảo thủ đến vậy đâu.”

Mẹ An nghe lời ông nói, trong lòng ấm áp. Nhà bà không thể so với An gia, bao nhiêu năm nay, bà luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của An gia, nhưng bà biết, gia đình này đã chấp nhận bà, bà cũng biết lúc trước bà nội An không chấp nhận để bà gả vào, là ông nội đã dùng biện pháp mạnh để áp chế, vì vậy bà luôn mang lòng cảm kích ông.

“Cảm ơn ba.”

“Không cần khách sáo, một nhà mà.”

Mẹ An cầm kéo, tỉ mỉ cắt tỉa những bông hoa trong phòng nắng, khi dọn dẹp xong, bà mới rời đi.

Mà trong mắt ông nội An tràn đầy sự tán thưởng.

Không kiêu ngạo cũng không tự mãn, quả xứng đáng là chủ mẫu An gia.

Sau bữa trưa, mẹ An tranh thủ lúc An Tuế chưa buồn ngủ, bế cậu bé đến tòa nhà nhỏ sau vườn, khi An Tuế còn đang nghi ngờ, bà đã tiến vào tầng một của tòa nhà, cùng với năm người vệ sĩ đi vào núi sâu từ cửa sau.

Trang viên biệt thự của An gia tựa lưng vào một ngọn núi rừng, nhưng người ngoài không ai biết ngọn núi này là của họ.

“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?” An Tuế ôm cổ mẹ, nghi ngờ nhìn xung quanh.

Cậu bé chưa từng đến đây.

Mẹ An hôn nhẹ lên má bé: “Sắp biết thôi.”

Đi theo đường mòn vào trong, đến một khối bia lớn, họ dừng chân. Một vệ sĩ giẫm chân lên bia đá, dưới đất xuất hiện một lối đi bí mật chỉ vừa đủ một người chui qua.

“Phu nhân, mời.”

Vệ sĩ đi xuống, sau đó là mẹ An và An Tuế, bốn người vệ sĩ còn lại theo sau.

Đi theo đường đá vào trong, rẽ vài khúc, xuất hiện một hàng rào sắt, xung quanh còn có người canh gác.

Người đàn ông cao lớn mở cửa sắt, đi tiếp vào trong, một cánh cửa sắt dày nặng mở ra, bên trong là một sân khấu khổng lồ, xung quanh có dây bảo vệ, trên vòng tròn có người đang giao đấu.

Thấy mẹ An đến, một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn tiến tới, cúi đầu chào bà một cách kính trọng.

“Phu nhân.”

Mẹ An không hề yếu thế đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt, trong mắt không lộ chút ấm áp, môi đỏ khẽ nhếch: “Người ta muốn đâu?”

“Mời theo bên này.”

Lần đầu tiên thấy mẹ An nghiêm túc, An Tuế hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm cổ bà.

Đi theo người đàn ông qua cánh cửa bên cạnh, đến một gian phòng, bên trong có năm người đang đứng trang nghiêm, nét mặt lạnh băng, khí thế ngời ngời.

Mẹ An đi vào, quét mắt nhìn một cái: “Đây là năm người đứng đầu trên trên bảng xếp hạng năm nay?”

“Vâng.” Người đàn ông đáp.

“Người đứng đầu là ai?”

Người đàn ông nghiêng đầu: “Thập thất, ra đây!”

Người đàn ông hơi gầy gò đứng dậy, cao khoảng một mét tám, cánh tay cơ bắp lộ ra bên ngoài, lông mày đen đậm, đôi mắt đào hoa kiên nghị, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng.

Mẹ An cúi đầu nhìn An Tuế trong lòng, dịu giọng: “Tuế Tuế, con có thích anh trai này không?”

“Mẹ?”

“Anh trai sau này sẽ luôn ở bên cạnh con, bảo vệ con.”

Lúc này An Tuế mới hiểu ra, đây là vệ sĩ mà mẹ chọn, nhưng có vệ sĩ rồi, vậy bí mật của mình có bị phát hiện không? Nhưng nếu không đồng ý, mẹ sẽ buồn.

An Tuế do dự.

Sau một lúc, cậu bé vẫn quyết định đồng ý, có lẽ tự mình cẩn thận hơn, hoặc là trực tiếp thuyết phục anh ta.

“Thích ạ.”

“Vậy thì chọn anh trai này nhé.”

“Dạ.”

Mẹ An nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh: “Chọn cậu ta.”

“Vâng.”

Sau đó, mẹ An bế An Tuế trở về biệt thự, theo quy định, những người được chọn sẽ được đội trưởng huấn luyện một thời gian trước khi đến bên cạnh chủ nhân.

Tối hôm đó, khi An Tuế ngồi trên giường đọc sách, một bóng người nhảy vào từ cửa sổ, quỳ xuống một gối.