Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 27

“Đã sắp đến mùa tuyết rơi rồi, nhiều thú nhân sẽ ra ngoài săn lùng và tích trữ thức ăn cho mùa tuyết. Giống cái ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, chắc chắn cháu phải theo sát ngài Bạch đấy nhé.” Mẹ Vân Tú dặn dò Trì Ương xong, còn cúi người phủi sạch tuyết đọng trên áo choàng của cô.

“Mẹ ơi.”

Sợ bọn họ buồn bã, Vân Nhai vội vàng ngăn cản những lời chưa nói hết của mẹ, “Ngài Bạch sẽ chăm sóc Trì Ương thật tốt.”

Vân Nhai xin lỗi Trì Ương, “Mẹ tôi thích quan tâm người khác như vậy đấy, ngại quá.”

Trì Ương lắc đầu, đó là một trải nghiệm mới mẻ với cô, như một đứa trẻ sắp đi xa, người lớn trong nhà cứ càm ràm mãi, cho cô cảm giác được yêu thương. Cô không hề ghét cái cảm giác này mà ngược lại còn mong chờ nó.

Vân Nhai đưa Bạch Sương và Trì Ương tới cổng bộ lạc, Bạch Sương bế Trì Ương lên sau khi tạm biệt bọn họ thì đi về hướng tộc cáo tuyết. Trì Ương quay đầu lại, Vân Tú nhỏ bé chỉ cao bằng chân mẹ, được mẹ ôm lấy, vai cô bé tựa vào chân mẹ. Thấy Trì Ương quay đầu nhìn lại, hai mẹ con bọn họ còn vẫy tay chào tạm biệt.

Trong thoáng chốc, Trì Ương rất ngưỡng mộ Vân Tú, nếu cô cũng có một người mẹ, có khi nào mẹ cũng may quần áo đẹp cho cô, ôm cô với nụ cười dịu dàng, cô có thể lao vào lòng mẹ làm nũng, không cần phải lo nghĩ gì như Vân Tú hay không?

“Khoan đã, Bạch Sương.”

Trì Ương gọi Bạch Sương dừng bước, cô nhảy xuống đất, không chờ giải thích với Bạch Sương là đã chạy ngược về. Trước ánh mắt hoang mang của những người còn lại, Trì Ương chạy tới trước mặt mẹ Vân Tú.

Cô thở hổn hển, không biết là do cô chạy được một lúc hay là do căng thẳng, l*иg ngực cô phập phồng kịch liệt.

Trì Ương nhìn mẹ Vân Tú với ánh mắt mong chờ, siết chặt tấm áo choàng đến nỗi ngón tay trắng bệch, cô điều chỉnh nhịp thở cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng mũi run rẩy đã bộc lộ sự xúc động trong cô, ngay cả khi nói chuyện cũng không rõ ràng.

“Cháu, cháu có thể… xin dì ôm cháu một cái được không?”

Giọng nói run rẩy như thăm dò, nghe mà khiến lòng người chua xót, Trì Ương thấy mẹ Vân Tú nhíu mày kinh ngạc nhìn mình, cô lập tức phản ứng lại mình quá đường đột, bèn áy náy xua tay xin lỗi:

“Xin lỗi dì, chỉ là cháu…”

Nhưng cô “chỉ là” mãi mà vẫn không biết nên giải thích thế nào, nói cô không có mẹ nên ngưỡng mộ Vân Tú có mẹ để ôm sao?

Bỗng nhiên, bàn tay của Trì Ương được một bàn tay dịu dàng nắm lấy, mẹ Vân Tú bước vài bước về trước, ôm cô và lòng. Cô gái nhỏ gầy dựa vào l*иg ngực bà ấy, khiến người ta thấy thương xót.

“Con gái, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”

Đó là cái ôm ấm áp và mềm mại, tựa như có hơi thở của ánh nắng, thoải mái đến mức khiến người ta không nhịn được muốn thả lỏng. Trì Ương như một người vô gia cư lang thang quá lâu đã có được một chiếc chăn bông mềm mại.

Sống mũi của Trì Ương cay cay, cô mím môi kìm chế không khóc nhưng nước mắt vẫn sóng sánh trong khóe mi, cuối cùng không thể nhịn được, rơi xuống khỏi khóe mi cô.

“Cảm ơn dì.”

Đến khi Bạch Sương và Trì Ương đi khuất tầm mắt, mẹ Vân Tú mới nắm tay côc bé, đi cùng Vân Nhai, dẫn cô bé về nhà.

Trên đường về, Vân Tú nắm tay mẹ, nhảy lung tung trên tuyết, vừa đi vừa hỏi, “Mẹ, tại sao chị gái xinh đẹp kia lại muốn mẹ ôm mình?”