Hương Sắc Vị Yêu

Chương 4: Mọi Thứ Không Còn Như Trước

Lâm Hạo cùng Trần Dương lặng lẽ di chuyển qua những con hẻm nhỏ phía sau công viên. Không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và căng thẳng, sự im lặng giữa hai người như báo hiệu rằng họ đang bước vào một ngưỡng cửa mới, nơi mà mọi thứ không còn như trước nữa.

Trái tim Lâm Hạo đập mạnh trong l*иg ngực, một phần do những gì vừa xảy ra, nhưng phần lớn là do sự lo lắng cho Trần Dương. Anh nhận thức rõ rằng không chỉ có một sự thay đổi nhỏ đang diễn ra, mà mọi thứ có thể đã bị cuốn vào một vòng xoáy nguy hiểm mà chính anh là người đã kích hoạt.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn nhà nhỏ, nằm khuất trong một góc hẻm ít người qua lại. Lâm Hạo nhanh chóng nhìn quanh, chắc chắn rằng không ai theo dõi họ, rồi gõ cửa. Cánh cửa gỗ cũ kĩ mở ra, và một người đàn ông trung niên với vẻ mặt mệt mỏi xuất hiện.

"Chúng tôi cần nơi ẩn náu," Lâm Hạo nói, giọng khẩn thiết.

Người đàn ông nhìn anh một lúc, rồi nhích sang một bên, ra hiệu cho họ bước vào. Căn nhà nhỏ bên trong chỉ có vài món đồ nội thất đơn giản, không có gì nổi bật. Tuy nhiên, sự an toàn mà nó mang lại trong lúc này là tất cả những gì họ cần.

Ngồi xuống chiếc ghế gỗ, Lâm Hạo thở dài nhẹ nhõm. Anh quay sang nhìn Trần Dương, thấy cậu vẫn còn hoang mang. "Dương, em ổn chứ?"

Trần Dương gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập lo lắng. "Anh Hạo, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao chúng ta lại bị truy đuổi?"

Lâm Hạo im lặng một lúc, cố gắng tìm cách giải thích mà không khiến Trần Dương hoảng sợ hơn. "Dương, anh nghĩ rằng những sự kiện vừa rồi có liên quan đến một điều gì đó trong quá khứ. Chúng ta đã thay đổi một số thứ… và có lẽ ai đó không muốn điều đó xảy ra."

Trần Dương nhíu mày, không hiểu rõ. "Thay đổi? Ý anh là gì?"

Lâm Hạo biết rằng mình không thể nói dối Trần Dương, nhưng anh cũng không muốn đẩy cậu vào tình thế nguy hiểm hơn. Anh quyết định nói thật một phần. "Anh… đã nhận ra những sai lầm trong quá khứ. Khi quay trở lại thời điểm này, anh muốn thay đổi những điều đó, để không phải hối hận nữa. Nhưng có lẽ, những thay đổi đó đã gây ra hệ quả không mong muốn."

"Quay trở lại thời điểm này?" Trần Dương lặp lại, ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc. "Anh đang nói là… anh không phải là anh của hiện tại?"

Lâm Hạo khẽ gật đầu. "Anh biết điều này thật khó tin, nhưng đúng vậy. Anh đã trải qua một cuộc sống khác trước khi quay lại đây, và giờ anh đang cố gắng sửa chữa những gì mình đã làm sai."

Trần Dương nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo, cậu muốn tin tưởng anh, nhưng những lời này quá khó để chấp nhận. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ im lặng, không hỏi thêm gì nữa.

Người đàn ông trung niên đột ngột bước vào phòng, mang theo một tách trà nóng đặt trước mặt họ. "Uống đi, cậu sẽ thấy dễ chịu hơn," ông nói bằng giọng khàn khàn.

Lâm Hạo mỉm cười cảm ơn, rồi uống một ngụm trà. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ chất lỏng nóng, làm dịu đi phần nào sự căng thẳng trong cơ thể. Ông chủ nhà ngồi xuống đối diện họ, ánh mắt sắc bén quét qua hai người.

"Các cậu có biết mình đang đối đầu với ai không?" ông hỏi, giọng lạnh lùng.

Lâm Hạo nhìn ông, không nói gì, nhưng ánh mắt anh cho thấy rằng anh muốn biết sự thật.

Ông ta nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục: "Những người truy đuổi các cậu không phải là kẻ tầm thường. Họ làm việc cho một tổ chức bí mật, chuyên điều chỉnh những sai lệch trong dòng chảy thời gian. Nếu cậu thật sự đã thay đổi quá khứ, thì đó chính là lý do tại sao họ theo đuổi các cậu."

Lâm Hạo cảm thấy máu trong người đông cứng lại. Anh không ngờ rằng việc thay đổi quá khứ lại mang lại hậu quả lớn như vậy. "Vậy chúng tôi phải làm gì để thoát khỏi họ?" anh hỏi, giọng khẩn cấp.

Người đàn ông nhíu mày, như đang cân nhắc điều gì đó. "Có một cách. Nhưng nó không dễ dàng và có thể rất nguy hiểm. Cậu phải tìm cách đưa mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu, hoặc làm điều gì đó để khiến tổ chức tin rằng sự thay đổi này không gây hại đến dòng thời gian."

Trần Dương, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình hình, nhưng cảm nhận được sự nguy hiểm, cậu lên tiếng: "Có cách nào khác không? Chúng tôi không thể sống như vậy mãi được."

Người đàn ông lắc đầu. "Không có cách nào khác. Hoặc là các cậu sửa chữa lỗi lầm, hoặc là phải đối mặt với hậu quả."

Lâm Hạo nắm chặt tay, anh biết mình không thể quay lại được nữa. Nhưng anh cũng biết rằng sẽ không để Trần Dương bị kéo vào nguy hiểm này.

"Chúng tôi sẽ làm theo những gì ông nói," Lâm Hạo quyết định, ánh mắt kiên định.

Người đàn ông gật đầu. "Tốt. Tôi sẽ giúp các cậu một phần, nhưng phần còn lại phụ thuộc vào chính các cậu."

Lâm Hạo quay sang Trần Dương, ánh mắt anh tràn đầy quyết tâm. "Dương, anh sẽ không để em phải chịu đựng bất cứ điều gì. Anh hứa sẽ bảo vệ em, dù cho có phải đối mặt với bất cứ ai."

Trần Dương nhìn vào đôi mắt Lâm Hạo, cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm của anh. Cậu gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng cậu đã quyết định sẽ ở bên cạnh anh, dù cho tương lai có ra sao.

Khi đêm dần buông xuống, căn phòng nhỏ trở nên lạnh lẽo, nhưng sự quyết tâm và lòng tin giữa hai người đã tạo nên một ngọn lửa ấm áp. Cả hai biết rằng cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu, và con đường phía trước còn rất dài và đầy chông gai.