Hương Sắc Vị Yêu

Chương 3: Níu Kéo

Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, kéo Lâm Hạo ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Anh mở mắt, cảm nhận ánh sáng ban mai len lỏi qua khe rèm cửa sổ, nhức nhối như muốn xuyên thẳng vào tâm trí anh. Một phần trong đầu anh vẫn cố níu kéo những mảnh ghép mơ hồ của giấc mơ đêm qua, nhưng chúng dần tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời.

Lâm Hạo ngồi dậy, vươn vai rồi với lấy chiếc điện thoại trên bàn. Ngày hôm nay có một cảm giác kỳ lạ mà anh không thể lý giải nổi. Không hẳn là lo lắng, nhưng cũng không hoàn toàn bình yên. Một phần trong anh nhắc nhở phải cẩn trọng, dù không rõ lý do là gì.

Anh đứng dậy, chuẩn bị bữa sáng cho mình và Trần Dương, như một thói quen mà anh đã hình thành trong những ngày qua. Kể từ khi quay trở lại quá khứ, Lâm Hạo đã cố gắng để làm mọi thứ khác đi, từ những điều nhỏ nhặt nhất. Việc này không chỉ là để chuộc lại lỗi lầm trong quá khứ, mà còn để thay đổi cách nhìn nhận cuộc sống của chính mình.

Trần Dương bước vào bếp, mỉm cười khi thấy Lâm Hạo đang loay hoay với những chiếc bánh mì nướng. “Anh dậy sớm vậy?”

“Ừ, anh quen rồi. Em ngồi xuống đi, anh làm xong ngay đây.”

Trần Dương cười hiền, kéo ghế ngồi xuống. Cậu im lặng nhìn Lâm Hạo từ phía sau, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Lâm Hạo của những ngày gần đây khác hẳn so với trước kia, và Trần Dương không khỏi tự hỏi điều gì đã khiến anh thay đổi như vậy. Nhưng dù là gì đi nữa, cậu cảm thấy may mắn khi được ở bên cạnh anh trong khoảnh khắc này.

Sau bữa sáng, Lâm Hạo bất ngờ đề nghị: “Hôm nay anh muốn đi dạo một chút, em có muốn đi cùng không?”

Trần Dương thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý. “Tất nhiên là em muốn rồi. Đã lâu lắm rồi bọn mình chưa đi dạo cùng nhau.”

Cả hai rời khỏi căn hộ, bước ra con phố nhỏ dẫn đến công viên gần đó. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương hoa nhài thoang thoảng. Mọi thứ dường như yên bình một cách lạ thường, nhưng chính sự yên bình ấy lại khiến Lâm Hạo càng thêm cảnh giác. Anh không thể giải thích được, nhưng trực giác mách bảo rằng có điều gì đó sắp xảy ra.

Trong khi đó, Trần Dương dường như không cảm nhận được sự căng thẳng trong Lâm Hạo. Cậu vui vẻ kể chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, như cách mà cậu luôn làm để phá vỡ sự im lặng. Lâm Hạo mỉm cười, lắng nghe mà không thực sự chú ý, mắt anh quét qua từng góc phố, từng gương mặt xa lạ trên đường.

Khi họ bước đến gần công viên, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đỗ cách đó không xa. Người lái xe ngồi im, mắt dán chặt vào hai người thanh niên đang cười nói với nhau. Tay hắn khẽ siết lấy vô lăng, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.

Lâm Hạo không nhận ra chiếc xe ấy ngay lập tức, nhưng một cơn gió bất ngờ cuốn qua làm anh bất giác rùng mình. Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người trong xe. Một sự bất an chợt xâm chiếm tâm trí anh, và anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức kéo Trần Dương sang một bên, rời xa con đường chính.

“Anh Hạo, sao thế?” Trần Dương ngạc nhiên hỏi, nhưng Lâm Hạo không trả lời. Anh nhanh chóng kéo cậu đi sâu vào công viên, lòng tràn ngập lo lắng. Bước chân của anh nhanh dần, và Trần Dương cũng phải gấp rút theo sau.

Một tiếng động mạnh vang lên từ phía sau, khiến cả hai giật mình quay lại. Chiếc xe đen đã tăng tốc, lao thẳng đến vị trí mà họ vừa đứng cách đó vài giây. Lâm Hạo nhận ra điều này và trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Hắn ta định gϊếŧ họ!

“Chạy đi!” Lâm Hạo hét lên, kéo Trần Dương chạy vào con đường mòn trong công viên. Bàn tay anh siết chặt tay Trần Dương, không dám buông ra dù chỉ một giây. Tiếng xe hơi đuổi theo sau họ, bánh xe rít lên trên mặt đường, tạo nên âm thanh đáng sợ.

Trần Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết phải tin tưởng Lâm Hạo. Cả hai chạy hết sức mình, tránh những con đường chính và tìm cách lẩn trốn trong khu vực cây cối rậm rạp. Nhưng chiếc xe kia vẫn không buông tha, nó lạng lách qua từng góc cây, cố gắng ép họ vào đường cùng.

Trong lúc chạy, Lâm Hạo thầm cảm thấy may mắn vì sự cẩn thận của mình. Anh biết mình đã thay đổi quá khứ, và điều đó có thể đã gây ra những hệ quả không lường trước. Nhưng anh không ngờ rằng chúng lại đến nhanh và tàn nhẫn như vậy.

Khi cả hai đến một khu vực vắng vẻ hơn, Lâm Hạo bất ngờ kéo Trần Dương vào một lối đi hẹp, được che phủ bởi những tán cây dày đặc. Anh thở dốc, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn ra ngoài. Chiếc xe đã mất dấu họ, nhưng Lâm Hạo biết họ không thể trốn mãi ở đây.

“Dương, em có tin anh không?” Lâm Hạo hỏi, giọng anh nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Em tin anh,” Trần Dương trả lời ngay lập tức, không chút do dự. Đôi mắt cậu đầy lo lắng, nhưng sự tin tưởng trong đó khiến Lâm Hạo cảm thấy an tâm hơn.

“Vậy thì hãy nghe anh. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, và không được để bất kỳ ai biết em đang ở đâu. Em hiểu chứ?”

Trần Dương gật đầu, dù không hoàn toàn hiểu rõ tình hình. Cậu biết chỉ cần ở bên cạnh Lâm Hạo, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu cũng cảm nhận được rằng đây chỉ là khởi đầu của một cơn bão mà cả hai không thể tránh né.

Và Lâm Hạo biết, để bảo vệ Trần Dương, anh sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm lớn hơn bất kỳ điều gì anh từng hình dung.