Anh lùi lại, tim đập mạnh trong l*иg ngực. "Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?" Anh tự hỏi, cố gắng sắp xếp lại những mảnh ký ức rời rạc. Mọi thứ dường như không còn ý nghĩa gì nữa. Anh đã trải qua một tai nạn, và rồi… bây giờ anh lại đang ở đây, trong thân xác của một chàng trai trẻ.
"Đây là mơ thôi, nhất định là mơ," Lâm Hạo tự nhủ, nhưng sự chân thực của mọi thứ khiến anh không thể thuyết phục được bản thân.
Một lúc sau, anh quyết định bình tĩnh lại. Nếu đây thực sự là mơ, thì anh cần tìm cách thoát khỏi nó. Còn nếu không phải, thì anh cần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Anh quay trở lại phòng và tìm kiếm xung quanh. Chiếc điện thoại di động cũ kỹ nằm trên bàn học, anh cầm nó lên, bấm nút mở khóa. Màn hình hiển thị ngày tháng: **ngày 12 tháng 9 năm 2008**.
Lâm Hạo chết lặng. Ngày này… là thời điểm anh vừa bước vào năm thứ hai đại học. Cuộc sống của anh lúc đó chưa có quá nhiều biến cố, chỉ là những ngày tháng đi học, đi làm thêm, và rồi đến buổi tối về nhà nằm mơ về một tương lai sáng lạn.
Anh ngồi phịch xuống giường, trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi mà không có câu trả lời. Tại sao anh lại quay trở về thời điểm này? Và mục đích của việc này là gì?
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, kéo anh ra khỏi suy nghĩ. Lâm Hạo đứng dậy mở cửa, trước mặt anh là Trần Dương - cậu bạn cùng phòng ngày ấy. Trần Dương vẫn như trong ký ức của anh, đôi mắt to tròn đằng sau cặp kính cận, dáng người nhỏ nhắn, và nụ cười ngượng ngùng quen thuộc.
"Anh Hạo, anh vừa về à? Em có nấu mì, anh có muốn ăn cùng không?" Trần Dương hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút e dè. Ngày trước, cậu luôn là người quan tâm đến Lâm Hạo, nhưng anh lại chưa từng chú ý đến cậu nhiều như vậy.
Lâm Hạo nhìn Trần Dương, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Đây là người mà anh đã không để ý tới trong quá khứ, một người bạn cùng phòng luôn âm thầm quan tâm anh, nhưng bị anh vô tình lãng quên khi anh bắt đầu chạy theo những mục tiêu khác trong cuộc sống.
Không hiểu vì lý do gì, trái tim Lâm Hạo bỗng nhói lên khi nhìn vào đôi mắt chân thành của Trần Dương. "Ừ, anh cũng đang đói. Cảm ơn em, Dương."
Trần Dương mỉm cười, mắt cậu sáng lên vì niềm vui đơn giản khi được Lâm Hạo đồng ý. Cậu nhanh chóng quay vào bếp, để lại Lâm Hạo đứng ngẩn ngơ nhìn theo. Lâm Hạo cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi. Trước đây, anh chỉ coi Trần Dương như một người bạn cùng phòng, nhưng bây giờ, anh bắt đầu thấy cậu quan trọng hơn nhiều.
Bữa tối đơn giản với mì và vài món ăn nhẹ nhưng lại mang đến cho Lâm Hạo một cảm giác ấm áp lạ thường. Trần Dương trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong ngày, về việc học hành, bạn bè, và những sở thích của mình. Lâm Hạo lắng nghe một cách chăm chú, như thể những điều ấy rất mới mẻ với anh.
Khi đã xong bữa, Lâm Hạo vẫn ngồi đó, đôi mắt chăm chú nhìn Trần Dương. "Dương này," anh đột ngột gọi tên cậu, khiến Trần Dương ngạc nhiên ngẩng lên. "Nếu em có cơ hội thay đổi điều gì trong quá khứ, em sẽ làm gì?"
Trần Dương cười nhẹ, rồi nghĩ ngợi một lát. "Em nghĩ em sẽ dũng cảm hơn một chút. Sẽ nói ra những điều em thường giấu kín trong lòng."
"Những điều như thế nào?" Lâm Hạo hỏi, cảm thấy tò mò về câu trả lời của Trần Dương.
Trần Dương ngập ngừng, ánh mắt cậu lóe lên một tia bối rối. "Chuyện này… có lẽ để khi khác em sẽ nói. Còn anh thì sao? Nếu có cơ hội thay đổi quá khứ, anh sẽ làm gì?"
Lâm Hạo im lặng một lúc lâu, mắt nhìn xa xăm. "Anh sẽ không để bản thân bỏ lỡ điều quan trọng. Những điều mà anh từng nghĩ không đáng kể, nhưng đến lúc mất đi mới nhận ra chúng quý giá đến nhường nào."
Lời nói của Lâm Hạo khiến Trần Dương bất ngờ. Cậu không ngờ rằng anh lại suy nghĩ sâu sắc như vậy, và trong một khoảnh khắc nào đó, cậu cảm thấy hình như Lâm Hạo đang nói đến chính mình.
"Anh Hạo," Trần Dương nhẹ nhàng gọi tên anh, đôi mắt cậu ánh lên sự quan tâm, "em không biết điều gì đã khiến anh cảm thấy như vậy, nhưng nếu có điều gì anh muốn thay đổi, em tin rằng anh sẽ làm được."
Lâm Hạo nhìn vào đôi mắt trong sáng của Trần Dương, lòng anh bỗng dâng trào một cảm giác quyết tâm. Có lẽ, việc anh trở về quá khứ không phải là ngẫu nhiên. Và có lẽ, đây là cơ hội để anh sửa chữa những sai lầm, để nắm lấy những điều mà anh đã từng bỏ lỡ.
"Anh cũng mong là vậy," Lâm Hạo mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết.
Đêm đó, Lâm Hạo nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà. Trong lòng anh đã đưa ra một quyết định. Lần này, anh sẽ không để mình đi vào vết xe đổ của quá khứ. Anh sẽ thay đổi, bắt đầu từ việc quan tâm đến Trần Dương - người mà anh nhận ra, chính là ánh sáng trong cuộc đời mình.
Một hành trình mới đã bắt đầu, hành trình mà Lâm Hạo tin rằng sẽ đưa anh đến với hạnh phúc thật sự.